Chương 642: Gần như tất cả đã bị thay đổi


Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành chờ ở bên ngoài. Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều có mặt, ngoại trừ Lục Chi Vũ, bởi vì mọi người8 đã cố gắng giấu cô ấy.

Trần Tử Nhiễm ngơ ngác ngồi trên ghế dài. Cô liên tục hít sâu, muốn điều chỉnh tâm trạng của mình.
3
Thấy cảm xúc của cô không được ổn định, Lục Chi Lộ đi tới bên cạnh cô.
Cô không tin là sẽ có một ngày Thẩm Thiên Tr6ường lại tự sát!
Lục Chi Lộ hít sâu một hơi, vì muốn gặp Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường thực sự là
bất chấp thủ đoạn
.
Cấp cứu suốt nửa tiếng, ánh đèn trong phòng mới tắt đi.
Thẩm Thiên Trường mở mắt ra, trong mũi chỉ toàn mùi nước sát trùng, cô biết mình đang ở đâu.
Cô quay đầu lại, nhìn người đang nằm trên chiếc giường nhỏ bên cạnh. Đến giờ Trần Tử Nhiễm vẫn chưa dậy.
Anh đứng đó một lát, cuối cùng lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn đi.
Lúc trở lại phòng bệnh, ngoài Thẩm Thiên Trường đang nằm trên giường ra thì Trần Tử Nhiễm cũng đang nằm ngủ trên chiếc giường dành cho người nhà. Cô ấy nhắm mắt, trên mặt còn vương nước mắt.
Bác sĩ đi ra ngoài.

Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, hiện tại vết thương đã được xử lý, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Nhưng lát nữa sẽ xuất hiện triệu chứng sốc mất máu, lúc đó thì khó nói lắm…

Mặc dù Trần Tử Nhiễm thở dài một hơi, nhưng nghĩ lại là cô lại cảm thấy sợ hãi. Cô thật sự không dám tưởng tượng, nếu cô phát hiện ra muộn hơn một chút nữa thì mọi chuyện sẽ biến thành thế nào đây!
Y tá đẩy Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng cấp cứu, tuy rằng vẫn đang hôn mê, nhưng sắc mặt đã đỡ hơn vừa rồi một chút rồi.
Tất cả đều là những người có kinh nghiệm đi lính nhiều năm.
Mười giờ mười ba phút, rốt cuộc máy bay cũng đáp xuống sân bay. Thẩm Thiên Trường đứng lên, cả nhóm cùng ra khỏi phòng chờ máy bay.
Sắc mặt của Phong Diệc Hành trở nên âm trầm, lâu lắm rồi anh không bị ai uy hiếp như thế.
Cố tình người uy hiếp anh lại là em gái ruột của anh!
Cố Ngôn Quyết đi tới trước mặt Thẩm Thiên Trường, anh tháo kính râm xuống, cắn răng nói:
Thẩm Thiên Trường, em giỏi đấy.

Nếu biết trước cô vẫn đi được thì anh ấy đã chẳng tốn công thông đồng với Lục Chi Cửu làm gì.

Nếu anh vẫn không đồng ý thì sao?


Vậy thì thử tiếp thôi, xem anh cứu được em bao nhiêu lần nữa.

Trái tim Phong Diệc Hành hơi chấn động. Anh tới trước mặt cô, định vươn tay ra lau vệt nước mắt ấy đi, nhưng còn chưa đụng vào thì Trần Tử Nhiễm đã chau mày lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét buồn bực.
Cuối cùng Phong Diệc Hành vẫn rút tay về, chỉ lấy một cái chăn đắp lên cho cô, sau đó anh tắt đèn rồi đi ra ngoài.
Thẩm Thiên Trường ngồi trong phòng chờ máy bay, chờ chuyến bay tới nước M.
Cô không cho Phong Diệc Hành nói với bất cứ ai về hành trình ngày hôm nay, bởi vì cô không dám chắc là chuyến này mình có về được không.
Vừa ngồi xuống là Trần Tử Nhiễm lập tức kề sát vào b9ên cạnh cô, nước mắt cũng tuôn rơi.

Chị Sáu, em không tin… Em không tin…

Thẩm Thiên Trường cười khẽ:
Vậy nên anh tới làm gì?

Cố Ngôn Quyết hừ lạnh một tiếng:
Em tưởng không có anh thì em sẽ tìm được Lục Chi Cửu chắc?

Rất nhiều năm trong quá khứ, cô vẫn luôn cho rằng không có thứ gì quan trọng hơn mạng sống của mình. Mới đầu cô muốn sống sót, sau đó cô muốn chuộc tội, vậy nên cô giữ vững lòng tin, tiến về phía mục tiêu của mình.
Nhưng rồi một ngày nọ, cô gặp một người tên là Lục Chi Cửu.
Phong Diệc Hành bảo những người khác về trước, anh ở lại chăm sóc Thẩm Thiên Trường. Thế nhưng Trần Tử Nhiễm không chịu đi, mà cùng vào phòng bệnh với Thẩm Thiên Trường.
Chẳng bao lâu sau, ở hành lang bệnh viện chỉ còn lại một mình Phong Diệc Hành. Anh đi tới ngã rẽ, vốn định hút một điếu thuốc, nhưng lại nhìn thấy biển cấm hút thuốc dám trên tường.
Thế là cả thế giới của cô gần như bị thay đổi hoàn toàn.
Cùng ngồi trong phòng chờ máy bay với Thẩm Thiên Trường còn có Vu Ngạo và ba người mà Phong Diệc Hành phái tới đi cùng cô.

Thẩm Thiên Trường!

Thẩm Thiên Trường quay đầu lại, nhìn thấy Cố Ngôn Quyết bước từ ngoài tới.

Sáng sớm sau cơn mưa rào, ánh nắng đúng hẹn rọi vào.
Lục Chi Cửu, anh nhìn đi, chỉ cần là chuyện em muốn làm thì nhất định sẽ làm được. Mà em cũng không cho phép bất cứ ai ra vào thế giới của em một cách tự tiện như thế.
Hai tuần sau, tại sân bay Lục Thị.
Sắc mặt của Phong Diệc Hành hơi biến đổi, một lúc lâu sau…

Xem tốc độ khôi phục vết thương của em.

Dứt lời, Phong Diệc Hành xoay người ra ngoài.
Thẩm Thiên Trường nhìn theo bóng lưng anh, rốt cuộc khóe môi cô cũng hơi nhếch lên.
Thẩm Thiên Trường cũng nhìn anh, cô nhẹ giọng hỏi:
Chuyến bay của em là khi nào?

Tất cả mọi người đều sợ cô chết, nhưng lúc này cô dùng hành động để chứng minh rằng, không đi nước M thì cô cũng có thể chết.
Không bao lâu sau, cửa phòng bệnh mở ra.
Phong Diệc Hành bước tới trước giường bệnh của Thẩm Thiên Trường, ánh mắt anh hơi tối.
Thẩm Thiên Trường nhướng mày:
Anh muốn giúp em?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.