Chương 643: Chỉ có cô mà thôi
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1369 chữ
- 2022-02-19 04:10:09
Khóe môi của Cố Ngôn Quyết giật giật, cô gái này có phải người bình thường không vậy?
Nhưng anh nghe nói em mà được đưa tới bệnh viện chậm 8hơn một chút nữa là sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Thẩm Thiên Trường đi vào biệt thự. Trên ghế xô pha trong phòng khách, ngoài Lục Diệu Nhung ra thì còn mấy ông lão xấp xỉ tuổi ông.
Thẩm Thiên Trường và Cố Ngôn Quyết đi tới trước mặt Lục Diệu Nhung, nhỏ giọng gọi:
Ông nội.
Lục Diệu Nhung có sáu anh em, đến bây giờ chỉ còn lại ba người. Lục Diệu Nhung xếp thứ ba, ngoài ra thì còn Lục Diệu Trung xếp thứ năm và Lục Diệu Nguyên đứng hàng thứ sáu.
Thẩm Thiên Trường đi tới trước mặt Lục Diệu Trung và Lục Diệu Nguyên, cả cô và Cố Ngôn Quyết cùng gọi:
Ông Năm, ông Sáu.
Cố Ngôn Quyết nhìn anh ta:
Chuyện này phải dựa vào anh Bảy chứ?
Lục Chi Thất hờ hững cười:
Làm sao mà tôi biết được.
Cố Ngôn Quyết nhìn theo bóng lưng cô, anh cảm thấy có thể là Thẩm Thiên Trường đã bị bố mình mua chuộc mất rồi.
Cố Ngôn Quyết đi vào phòng ăn, Lục Chi Thất đang ngồi bên phải Lục Diệu Nhung. Thấy anh ấy đi vào, đôi mắt của Lục Chi Thất cứ như muốn lột da róc xương anh ra vậy.
May mà cô không cứa quá sâu, nếu không, cô không chỉ không đạt được mục đích, mà còn
bay màu
luôn nữa.
Tóm lại, hiện tại em 6không có nguy hiểm gì cả.
Đêm khuya, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Thẩm Thiên Trường thức giấc, cô thay quần áo ngủ được một lúc, rốt cuộc cũng cảm thấy dồi dào sức sống hơn một chút.
Cố Ngôn Quyết đứng ở cửa, lúc này anh ấy cũng thay một bộ quần áo khác rồi.
Hai người cùng đi xuống dưới nhà.
Trông có vẻ như nơi này cũng là một sân bay tư nhân, lớn hơn sân bay của thành phố Vân nhiều.
Đang là giữa trưa, mặt trời nắng chói chang, khiến người ta không mở mắt ra được.
Đó là xe mà Lục Diệu Nhung cử tới đón bọn họ.
Chiếc xe lăn bánh suốt hai tiếng, cuối cùng cũng dừng lại trước một căn biệt thự trên sườn núi.
Căn phòng trong cùng là phòng của cậu ấy.
Dứt lời, Cố Ngôn Quyết vào phòng mình.
Bọn họ chào hỏi hai ông lão xong, Lục Diệu Nhung còn định nói gì nữa nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ xua tay bảo bọn họ đi nghỉ ngơi trước.
Thẩm Thiên Trường và Cố Ngôn Quyết đi lên tầng.
Động tác của Thẩm Thiên Trường hơi khựng lại.
Trong kế hoạch của cô, đúng ra Tr3ần Tử Nhiễm phải mở cửa vào trong vòng từ mười đến mười lăm phút, không ngờ cô ấy lại mải mê chơi một ván game, khiến thời gian bị lệch đi quá nhiề9u.
Cô mở tấm chắn ánh sáng ra, bên ngoài trắng xóa một mảng, không nhìn thấy gì hết, lúc này máy bay đang xuyên qua tầng mây.
Bây giờ thành phố Vân đang là ban đêm, còn ở nước M vẫn là ban ngày.
Nếu em vội thì anh có thể giúp em gặp được anh ấy luôn không?
…
Anh giả làm cậu ấy để qua mắt căn cứ nhiều năm như thế, chẳng lẽ không biết tin tức nội bộ gì sao?
Lục Chi Thất đặt đũa xuống:
Biết thì đã sao? Nói cho hai đứa biết thì chỉ thêm phiền phức thôi.
Ngoài Lục Chi Thất ra thì tất cả mọi người đều không cảm thấy bữa tối này ngon miệng.
Lục Diệu Nhung là người đặt đũa xuống đầu tiên. Sau khi ông đứng lên đi ra khỏi phòng ăn, Lục Chi Thất mới thản nhiên mở miệng:
Hai đứa định tìm Tiểu Cửu thế nào?
Bà chủ, đây là thành phố G.
Thẩm Thiên Trường gật đầu, trụ sở Lục Thị ở ngay thành phố G.
Thẩm Thiên Trường nhìn căn phòng ở trong cùng đó, sau đó cất bước đi vào.
Cửa phòng không khóa, Thẩm Thiên Trường vặn nhẹ một cái là mở ra được.
Vừa mới vào tháng năm, nhưng có vẻ như mùa hè ở nước M sớm hơn thì phải.
Vu Ngạo, đây là nơi nào?
Em chỉ cảm thấy đứng trên một vị trí không phù hợp với mình thì suy cho cùng vẫn là một sai lầm.
Dứt lời, Thẩm Thiên Trường vào thẳng phòng ăn.
Anh thích cảm giác được người ta tung hô lắm hả?
Em hỏi chuyện này làm gì?
Lục Diệu Nhung vuốt râu, lúc này trông ông mới có dáng vẻ của người quản lý Lục Thị năm xưa.
Ừm, tới rồi thì làm quen với mấy ông cụ trong nhà đi.
Nếu miêu tả bằng một câu mà anh mới học được, vậy thì đó chính là
sống lâu mới được trải sự đời
.
Cố Ngôn Quyết vờ như không nhìn thấy ánh mắt của anh ấy, đi tới bên cạnh Thẩm Thiên Trường rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
Thành phố G cách thành phố S bao xa?
Em muốn tới thành phố S?
Cố Ngôn Quyết hỏi.
Rốt cuộc anh đã làm những chuyện đó vào khi nào vậy nhỉ?
Có quá nhiều chuyện tương tự như thế, ở một nơi nào đó mà cô không nhìn thấy, anh đã lẳng lặng làm hết tất cả.
Sau một hồi đung đưa hạ cánh, rốt cuộc máy bay cũng đáp xuống.
Cửa máy bay mở ra, Vu Ngạo ra ngoài trước, Thẩm Thiên Trường đi theo sau.
Khi đã bay được hai phần ba quãng đường, Thẩm Thiên Trường mới thấy buồn ngủ, cô ngả người vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mãi cho đến khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, Thẩm Thiên Trường mới tỉnh lại.
Cố Ngôn Quyết cười khẽ một tiếng, không biết có phải là đang cười nhạo sự vô tri của cô hay không.
Thẩm 5Thiên Trường và Cố Ngôn Quyết lo làm chuyện của riêng mình, không ai quấy rầy ai.
Lục Chi Thất đang sống yên ổn ở thành phố Vân, vậy mà Cố Ngôn Quyết lại nhất quyết bắt mình về nước M tìm Lục Chi Cửu, anh không tới, Cố Ngôn Quyết đã sai người trói anh lại rồi quăng lên máy bay.
Như thế thì cũng đã đành, nhưng sau khi lên máy bay, chẳng ai cởi trói cho anh, anh cứ thế bị trói suốt mười một tiếng!
Ừm, có một việc làm.
Vu Ngạo tiếp lời:
Thành phố S cách thành phố G hai tiếng ngồi máy bay.
Thẩm Thiên Trường gật đầu:
Được, đợi đến khi gặp được ông nội thì hãy mau chóng sắp xếp giúp tôi.
Cố Ngôn Quyết nghi hoặc nhìn cô:
Em không vội đi tìm Lục Chi Cửu à?
Cố Ngôn Quyết bó tay luôn rồi.
Cả nhóm cùng ra khỏi sân bay, một chiếc xe con sang trọng đã đậu sẵn bên lề đường.
Thẩm Thiên Trường đi theo sau, cô đột nhiên lên tiếng hỏi:
Cố Ngôn Quyết, vì sao anh lại vào giới giải trí?
Cố Ngôn Quyết quay đầu lại, cảm thấy hơi khó hiểu về câu hỏi này.
Cô vào phòng, mọi thứ bày biện trong này đều rất gọn gàng, như thói quen của chủ nhân căn phòng này vậy.
Lúc ở Cẩm Viên, cô chưa bao giờ thu dọn tủ quần áo, nhưng lúc nào nó cũng rất gọn gàng.
Thì ra, người không mấy bận tâm chỉ có cô mà thôi.
Thẩm Thiên Trường ngửa mặt ngã xuống giường, tưởng tượng ra dáng vẻ của Lục Chi Cửu lúc này ở đây, nghe tiếng chim hót ve kêu ngoài cửa sổ, lúc ấy anh đang nghĩ gì đây?
Thẩm Thiên Trường xuống xe. Cô ngẩng đầu nhìn căn biệt thự này, thực ra nó không xa hoa hào nhoáng như sự tưởng tượng của cô, diện tích cũng không quá lớn, toát lên cảm giác vắng lặng yên bình.
Thực sự rất phù hợp để dưỡng bệnh.
Anh đang định há miệng để lấy thớ thịt mắc trong kẽ răng ra thì lại liếc thấy Thẩm Thiên Trường đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt không chớp dù chỉ một cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.