Chương 645: Tôi thích tường vi trắng
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 977 chữ
- 2022-02-19 04:10:09
Gene thản nhiên nhìn Thẩm Thiên Trường một cái, đặt bình nước xuống rồi cầm lấy cây gậy bên cạnh.
Cô đi theo tôi.
8
Người xuất sắc nhất đã được đào tạo suốt mười năm, vậy mà lại không hoàn thành nhiệm vụ chỉ vì lý do tình cảm.
Thế là căn cứ bắt đầu điều chỉnh kế hoạch huấn luyện. Với những người mới vào căn cứ, bọn họ cố gắng tiến hành tẩy não.
Phong Tri Ngôn không phải một người đơn giản, trong mấy lần đánh nhau, ông có cơ hội giết Thẩm Tinh Như, nhưng lại tha cho bà nhiều lần. Mãi đến cuộc chiến cuối cùng, vì không để Thẩm Tinh Như lấy được kỹ thuật và tài liệu mật, Phong Tri Ngôn đã sẵn sàng nhảy xuống núi.
Đợi đến khi Thẩm Tinh Như tìm ra ông ấy thì ông đã được người khác cứu, đồng thời bị mất trí nhớ tạm thời.
Sau khi máy bay đến nơi, Thẩm Thiên Trường vẫn ngồi im nhìn quyển nhật ký trong tay.
Cố Ngôn Quyết chau mày lại, bước tới vỗ nhẹ vào vai cô:
Thẩm Thiên Trường, tới thành phố G rồi.
Thẩm Thiên Trường cười gật đầu, xoay người vào trong xe.
Chiếc xe được khởi động, Thẩm Thiên Trường nhìn những bông tường vi đỏ nhanh chóng lướt qua cửa xe.
…
Hai tiếng sau, ba người trở lại thành phố G.
Vậy nên khi biết tin vợ của Phong Tri Ngôn, cũng chính là mẹ của Thẩm Thiên Trường mang thai, Thẩm Tinh Như đã gửi tin nhiệm vụ thất bại về căn cứ.
Lần thất bại này của Thẩm Tinh Như như một hồi chuông cảnh báo với tất cả mọi người trong căn cứ.
Thẩm Thiên Trường gật đầu, đi theo Gene vào phòng.
Cố Ngôn Quyết và Lục Chi Thất đứng tại chỗ nhìn nhau.
Không bao lâu sau, Thẩm Thiên Trường ra ngoài, trong tay còn ôm một cái túi vải, không khó để nhận ra trong đó là một9 quyển sách.
Anh Bảy, Thẩm Tinh Như là người của căn cứ.
Sắc mặt của Lục Chi Thất không thay đổi chút nào, Cố Ngôn Quyết ngạc nhiên hô lên.
Thấy Thẩm Thiên Trường đi xa như thế chỉ là vì lấy thứ này, Cố Ngôn Quyết không khỏi cạn lời.
6
Em muốn lấy đồ thì chúng ta có thể cử người tới lấy mà, bay tới bay lui như thế này nguy hiểm lắm đó.
Đây không phải là một quyển sách, mà là một quyển nhật ký viết tay của Thẩm Tinh Như. Thẩm Thiên Trường ngồi trong một góc, nhẹ nhàng mở trang đầu tiên ra. Nhật ký được viết theo lối chữ Thảo nguệch ngoạc, thể hiện ra sự bối rối của người viết khi đặt bút viết trang đầu tiên.
Thẩm Thiên Trường cố gắng phân biệt mỗi một chữ trên đó, mãi đến khi nhìn thấy câu quan trọng nhất: Căn cứ đưa ra nhiệm vụ cấp A, giết Phong Tri Ngôn, tôi đã thất bại…
Thẩm Thiên Trường cất nhật ký đi rồi đứng lên.
Bọn họ trở về biệt thự, nhưng chưa vào trong thì Thẩm Thiên Trường đã dừng lại.
Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Mẹ nuôi.
Lục Chi Thất khẽ nhíu mày.
Căn cứ hạ lệnh đuổi giết cấp A đối với Phong Tri Ngôn, đồng thời cũng là nhiệm vụ thất bại lớn nhất trong lịch sử của căn cứ.
Lý do là trong quá trình thi hành nhiệm vụ, người được giao nhiệm vụ đã yêu mục tiêu của mình.
Cô thầm nghĩ, nếu còn sống thì hẳn là Thẩm Tinh Như sẽ thích lắm đây.
Nhưng đã ngắm tường vi đỏ quá nhiều rồi, liệu có một ngày nào đó bà ấy có phát hiện ra là tường vi trắng cũng rất đẹp không?
Bà ấy không nhớ mình đã dành tình cảm cho Phong Tri Ngôn bao giờ.
Có lẽ ngay từ lầu đầu tiên ông tha cho mình, cán cân trong lòng bà đã nghiêng về một bên.
Em nói gì cơ?!
Thẩm Tinh Như là người của căn cứ. Năm đó vì muốn lấy được tài liệu mật của bố em, căn cứ đã sai người đuổi giết ông ấy. Người chấp hành nhiệm vụ chính là Thẩm Tinh Như, nhưng bà ấy đã thất bại.
Gene tiễn bọn họ tới cổng, trước khi lên xe, Thẩm Thiên Trường bỗng quay đầu hỏi ông ấy:
Gene, vì sao chỉ có trong sân mới trồng tường vi trắng?
Gene cười nhẹ:
Tôi thích tường vi trắng.
Nhưng câu hỏi ấy đã bị giấu kín trong mười mấy năm chờ đợi của người đàn ông tên là Gene kia, cả cuộc đời cũng không nhận được câu trả lời.
Mãi cho đến khi lên máy bay, Thẩm Thiên Trường mới mở túi vải ra.
Thẩm Thiên 5Trường ôm thứ đồ trong tay:
Đây là đồ của mẹ em, trước khi tới đây, em không biết bà ấy chỉ để lại những thứ này.
Lục Chi Thất nhướng mày lên:
Mẹ ruột?
Vào lúc mười lăm tuổi, Thẩm Tinh Như đã bị Thẩm Miểu đưa sang nước ngoài, nhưng Thẩm Tinh Như lại tình cờ được căn cứ mời chào, sự máu lạnh của nhà họ Thẩm khiến Thẩm Tinh Như vô cùng thích hợp với căn cứ.
Trong hàng chục năm ở căn cứ, bà ấy đã hoàn thành bao nhiệm vụ từ lớn tới nhỏ, chưa có lần nào thất bại, mãi cho đến khi bà ấy nhận nhiệm vụ giết Phong Tri Ngôn.
Lần ấy, Thẩm Tinh Như đã nương tay.
Bà lựa chọn tha cho Phong Tri Ngôn, chỉ ẩn núp và âm thầm quan sát chứ không ra tay.
Kể từ khi đó, Thẩm Tinh Như biết chuyện mình đang làm chẳng phải sự nghiệp vĩ đại gì cả, mà chỉ như một cỗ máy, bị căn cứ sai sử làm việc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.