Chương 646: Nguy hiểm đến mức nào?


Có đôi khi cách quá xa, bà chỉ đứng im nhìn gia đình ba người họ. Nếu Phong Tri Ngôn mà phát hiện ra, ông ấy sẽ quay đầu lại, 8đối diện với ánh mắt của bà, sau đó gật đầu xem như chào hỏi rồi thản nhiên quay đi.

Đời này, Thẩm Tinh Như đã giết q3uá nhiều người, bà biết mình không còn tư cách để mở miệng nói thích nữa, vậy nên giữa bà và Phong Tri Ngôn cũng không thể co9i là bỏ lỡ nhau được.

Cũng như việc Phong Tri Ngôn đã lựa chọn từ bỏ tất cả để sống với người mình yêu, bà cũng buông6 bỏ, lẳng lặng làm một người đứng xem.
Lục Chi Thất nhìn cô, nhưng vẫn không nói gì.
Thẩm Thiên Trường thở dài một hơi, cô cúi đầu nhìn cuốn nhật ký trong lòng:
Thẩm Tinh Như đã viết cách liên lạc với căn cứ ở trong này.

Dứt lời, cô định cất bước đi.
Bà đã hứa lúc về sẽ mua cho Thẩm Thiên Trường một con búp bê đẹp hơn cả con mà Thẩm Thiên Vũ đã làm hỏng.
Nhưng đến cuối cùng, nó biến thành lời hứa không bao giờ thực hiện được.
Thẩm Thiên Trường nắm chặt cuốn nhật ký trong tay, cô nhìn Lục Chi Thất:
Anh Bảy, Lục Chi Cửu biết em đến nước M đúng không? Vì sao anh ấy không thể gặp em dù chỉ một lần?

Thế là bà đi lại rất nhiều nơi, cũng tìm kiếm Phong Phi Linh như người của căn cứ, nhưng Phong Phi Linh lại như hoàn toàn biến mất trên thế gian, khiến bọn họ không thu hoạch được gì.
Bởi vì không ai ngờ rằng Phong Phi Linh đã quên mình là ai, cô lưu lạc tới nhiều nơi, cuối cùng được cô nhi viện Ánh Dương của thành phố Vân nhận nuôi.
Gần như Thẩm Tinh Như đã quên bao lâu rồi mình không về thành phố Vân. Bởi vì năm đó bà ấy sang nước M với danh nghĩa du học sinh trao đổi, Thẩm Nhiên cảm thấy vinh dự nên không hề phản đối, thậm chí còn tuyên bố với bên ngoài là ông ta đã đưa bà ấy đi.
Dường như Thẩm Thiên Trường đã trở thành minh chứng duy nhất cho mối quan hệ giữa bà và Phong Tri Ngôn.
Nhưng bà không ngờ là sự sở hữu ấy chỉ kéo dài ba năm.
Nhật ký của Thẩm Tinh Như vĩnh viễn dừng lại vào cái ngày bà đi nước M.
Bà bắt Thẩm Thiên Trường học Taekwondo chỉ là để cô có khả năng tự vệ khi không có bà ở bên.
Bà định sẽ ở với Thẩm Thiên Trường đến năm mười tám tuổi thì sẽ đưa cô tới nhà họ Phong.
Từ sáu tuổi đến mười tám tuổi, có lẽ mười hai năm ấy cũng là một cách để Thẩm Tinh Như hoàn thành tư tâm của mình.
Lục Chi Thất im lặng, sắc mặt của Thẩm Thiên Trường lạnh như băng.
Hai người nhìn nhau, như thể cả hai đều đang đợi đối phương cho mình một câu trả lời.
Rất lâu sau, Lục Chi Thất là người dời mắt trước, sau đó rảo bước vào biệt thự, hiển nhiên là anh đã nhận thua.
Sau khi vào căn cứ, bà đã cắt đứt mọi liên lạc với nhà họ Thẩm.
Đến cuối cùng bà vẫn may mắn, tìm được Phong Phi Linh trước người của căn cứ. Khi chạy tới bệnh viện, nhìn thấy cô bị thương khắp người, sát ý đã rất lâu rồi không xuất hiện bỗng bùng lên.
Khi bà sắp xếp xong xuôi và tới cô nhi viện thì lại phát hiện ra Hứa Kiến Do đã chết. Một cô bé đang run rẩy ngồi xổm trong góc tường. Bà bước tới gần, đang định nói chuyện thì lại nhìn thấy bàn tay của cô bé ấy nắm chặt một thứ, nhìn qua một cái là bà ấy lập tức nhận ra đó là dây chuyền của Phong Tri Ngôn.
Thế nên khi Hứa Kiến Trung tới tìm Triệu Hàm và Thẩm Nhiên, Thẩm Tinh Như đã thúc đẩy một tay, để Lâm Vy mang theo sợi dây chuyền ấy sang nước M, còn bà thì đưa Phong Phi Linh ẩn núp trong nhà họ Thẩm.
Kể từ đó, Phong Phi Linh trở thành Thẩm Thiên Trường.
Không phải bà không nghĩ tới chuyện đưa Thẩm Thiên Trường về nhà họ Phong, nhưng nhà họ Phong là danh gia vọng tộc, bà cũng không biết rõ tình hình gia tộc ấy như thế nào.
Phải biết rằng Thẩm Thiên Trường chính là người đã đá Viễn Thông ra khỏi cuộc chơi, tố chất tâm lý vốn đã hơn hẳn người bình thường rồi.
Kể từ khi cô chủ động tự sát, cho đến lúc tới nước M tìm nhật ký của Thẩm Tinh Như, tất cả đã được Thẩm Thiên Trường lên kế hoạch kỹ càng, từng bước đạt được mục đích của mình.
Cô muốn gặp Lục Chi Cửu, không ai có thể ngăn cản được.
Một người, vốn cũng có thể thiên trường địa cửu.
Nhưng bà không ngờ là5 người của căn cứ không hề có ý định bỏ qua cho Phong Tri Ngôn, lại một lần nữa hạ lệnh đuổi giết cấp A.
Lúc Thẩm Tinh Như tới tìm Phong Tri Ngôn thì cũng chỉ sớm hơn người của căn cứ mấy tiếng mà thôi.
Tuy rằng Thẩm Thiên Trường là con gái ruột của Phong Tri Ngôn, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là con gái riêng. Vả lại Phong Tri Ngôn qua đời quá đột ngột, vị trí gia chủ trống không, Thẩm Tinh Như không dám chắc nếu Thẩm Thiên Trường trở lại nhà họ Phong thì liệu cô có bị kẻ nào hãm hại hay không.
Vậy nên so với nhà họ Phong, nhà họ Thẩm dễ khống chế hơn nhiều.
Bà hiểu rõ vợ chồng Thẩm Nhiên và Triệu Hàm, chỉ cần không ảnh hưởng tới con đường thăng quan tiến chức của bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ chỉ nhắm mắt làm ngơ, còn Vương Tiểu Lan chỉ là một người đàn bà hám lợi vô dụng mà thôi.

Thẩm Thiên Trường!

Lục Chi Thất cắn răng:
Căn cứ bây giờ đã thay đổi với lúc Thẩm Tinh Như còn ở đó. Nếu em tùy tiện liên lạc với bọn họ thì sẽ đẩy Lục Chi Cửu vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm!

Thẩm Thiên Trường quay đầu lại:
Nguy hiểm đến mức nào?

Thẩm Thiên Trường cũng vào theo.
Cố Ngôn Quyết đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của hai người họ, anh nhếch môi cười cợt.
Nếu nói đến đánh cược thì làm sao Lục Chi Thất có thể là đối thủ của Thẩm Thiên Trường được.
Kể từ khi Thẩm Tinh Như quen biết Phong Tri Ngôn, giữa bọn họ chỉ có đuổi giết lẫn nhau, chưa bao giờ bình tĩnh nói với nhau một câu nào, cho dù sau này Thẩm Tinh Như đã rời khỏi căn cứ, bà cũng chỉ lẳng lặng đứng nhìn Phong Tri Ngôn hạnh phúc.
Nhưng lần ấy, Phong Tri Ngôn lại nói với bà:
Cám ơn cô, Thẩm Tinh Như.

Thì ra Phong Tri Ngôn biết tên bà, biết tên thật của bà, chứ không phải là cái số hiệu lạnh lẽo mà căn cứ đặt cho.
Nhưng mấy tiếng sau đó, câu nói ấy cũng trở thành câu nói cuối cùng giữa bọn họ.
Phong Tri Ngôn chết, ba người trên xe chết mất hai người, đứa bé thì đã mất tích.
Mới đầu Thẩm Tinh Như tưởng rằng Phong Phi Linh đã bị người của căn cứ đưa đi, nhưng sau này điều tra thêm mới xác định được là người của căn cứ cũng không tìm thấy cô.
Trong căn phòng họp tận sâu bên trong biệt thự, Lục Chi Thất ngồi bên phải, Thẩm Thiên Trường ngồi đối diện với anh ấy. Lúc đầu Cố Ngôn Quyết bước tới vị trí trên cùng, nhưng còn chưa ngồi xuống thì lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Lục Chi Thất, chỉ đành tùy tiện kiếm chỗ khác ngồi.


Thẩm Thiên Trường, em ngoan ngoãn chờ ở đây không được sao?
Lục Chi Thất lên tiếng hỏi.

Thẩm Thiên Trường đặt túi vải lên bàn:
Các anh thừa biết mục đích của em khi tới nước M mà.


Lục Chi Thất nhìn cô:
Anh không biết Tiểu Cửu đang ở đâu, anh chỉ có thể nói ra mấy nơi mà nó có thể sẽ xuất hiện thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.