Chương 657: Muốn đẩy em ra? đừng mơ!
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1359 chữ
- 2022-02-19 04:15:13
Lúc mười ba tuổi, giết ba người bằng tay không.
Sự huấn luyện tàn khốc nhất của căn cứ chính là như thế, tất cả mọi người c8ùng trải qua quá trình huấn luyện, sau đó lựa chọn ra người xuất sắc nhất. Ai là người xuất sắc nhất ấy hả? Ai sống đến giây phút cu3ối cùng thì đó chính là người xuất sắc nhất!
Thẩm Thiên Trường nhìn vào mắt anh, gió nhẹ lướt qua tai cô, đôi mắt anh thâm sâu như đáy biển.
Nhưng vì sao cô lại cảm thấy nơi đó ngập tràn những ưu sầu vô tận thế này?
Thẩm Thiên Trường hoảng hốt:
Lục Chi Cửu, anh bị thương rồi!
Ừm, đạn sượt qua, bị thương ngoài da.
Lái được khoảng nửa tiếng mà vẫn không nhìn thấy ánh đèn của pháo đài, tốc độ của bọn họ quá chậm, cứ thế này thì có thể sẽ phải lái mấy tiếng mất.
Lục Chi Cửu nhíu mày lại, tia sáng leo lét như thế mà cũng bắn trúng xe của bọn họ, chứng minh người đó cách đây không xa.
Anh còn hứa sẽ không đẩy cô ra.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng sột soạt.
Có thể là có người bắn tỉa từ xa, phát hiện ra dựa vào ánh sáng.
Thẩm Thiên Trường sực hiểu, thảo nào vừa rồi anh lái xe mà không bật đèn.
Khóe môi của Lục Chi Cửu cong lên, anh bỗng cúi đầu tới gần cô, như bao lần bọn họ thì thầm với nhau lúc ở Cẩm Viên.
Bất cứ nơi đâu và khi nào, Lục Chi Cửu đều chỉ thuộc về Thẩm Thiên Trường.
Cái chết của Ovi là cảnh tượng giết người thê thảm nhất mà Thẩm Thiên Trường từng gặp, thậm chí cô còn không nhìn thấy Lục Chi Cửu đã ra tay như thế nào. Một giây trước còn sống sờ sờ, một giây sau đã biến thành một thi thể lạnh lẽo.
Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu là hình mẫu lý tưởng nhất mà anh cố gắng làm được.
Vậy nên làm sao anh có thể yêu cầu cô đón nhận một Simon như thế được.
Bởi vì cô là một người mà đến việc trả thù cũng phải làm một cách đường đường chính chính.
Em lái xe đi, cứ lái thẳng theo hướng đông là được.
Thẩm Thiên Trường nhanh chóng ngồi dậy, chuyển sang bên ghế lái.
Lục Chi Cửu lập tức tắt đèn xe đi:
Có người!
Thẩm Thiên Trường giật mình:
Nhưng chẳng phải anh nói chiếc xe này có thể tránh được sự dò tìm của ra đa sao?
Thẩm Thiên Trường, đừng vội, bọn chúng chết hết rồi.
Lục Chi Cửu nhẹ giọng nói.
Nhỡ còn người khác thì sao!
Xe này là xe chống đạn, tạm thời không có nguy hiểm gì cả.
Anh đi đâu?
Lục Chi Cửu ngừng xe lại, anh đeo ống nhòm ban đêm lên.
Ngoan ngoãn ngồi trên xe, đừng động đậy.
Có vẻ như Lục Chi Cửu đã cười một tiếng, nhưng không nói gì nữa.
Mãi cho đến khi Thẩm Thiên Trường ngửi thấy mùi máu tươi lan ra khắp khoang xe.
Vậy nên vào một đêm không tră6ng, khi tên huấn luyện viên đó giở trò với anh, anh đã lựa chọn giết ông ta, đồng thời còn có hai tên trợ giảng.
Lục Chi Cửu5 không nhớ mình đã chiến thắng thế nào, vốn anh tưởng rằng thứ đang chờ đợi anh sẽ là án tử hình, nhưng không ngờ nhờ chuyện ấy mà anh trở thành nhân tài mới nổi xuất sắc nhất trong căn cứ.
Cô khởi động xe, nhưng lại phát hiện ra là mình chẳng nhìn thấy gì cả.
Bật đèn xe đi.
Tầm nhìn trong rừng không tốt, vậy nên tên đó ngắm lệch.
Lục Chi Cửu vừa giải thích vừa hạ tốc độ xe xuống mức chậm nhất, từ từ tiến lên phía trước.
Năm mười ba tuổi, tướng mạo của Lục Chi Cửu thật sự quá thu hút, khó tránh khỏi9 chuyện bị một vài kẻ để mắt tới.
Kẻ ác liệt nhất chính là huấn luyện viên của bọn họ.
Mà Simon thì không đáng có được tình yêu của bất cứ ai.
Nghe thấy câu nói ấy của anh, lồng ngực của Thẩm Thiên Trường như bị thứ gì đó đè chặt:
Lục Chi Cửu, anh có thể cho em một chút thời gian nữa được không?
Thẩm Thiên Trường ngồi trong xe, cô hít sâu một hơi, sau đó ngả rạp người xuống một bên.
Nhưng chắc là chiếc xe này cũng có tính năng chống đạn, vậy nên cô biết mình làm như thế cũng là dư thừa mà thôi.
Thẩm Thiên Trường lập tức cảnh giác, cô còn chưa ngồi dậy thì
pằng
một tiếng, có người nổ súng vào cửa kính xe.
Thẩm Thiên Trường nhìn tấm kính bị nứt, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng.
Một kẻ tàn phế từng giết vô số người như anh, có tư cách gì xuất hiện trước mặt cô?
Lục Chi Cửu lấy một điếu thuốc trong túi ra, buổi tối gió to, anh phải bật lửa mấy lần mới châm được.
Thẩm Thiên Trường bật đèn xe lên, sau đó đạp chân ga lao vụt đi.
Cô lái với tốc độ gần như nhanh nhất có thể, xông thẳng về phía trước như đang trốn chạy.
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng bật đèn xe lên.
Nhưng mới bật được một lát, bên ngoài vang lên tiếng va đụng rất nhỏ, như tiếng thứ gì đó xẹt qua thân xe.
Nhưng chờ một lúc mà không thấy âm thanh gì nữa.
Một lát sau, cửa xe bên ghế phụ mở ra, Lục Chi Cửu đứng bên ngoài xe.
Thẩm Thiên Trường cắn môi. Đúng thế, quả thực là cô không thể đón nhận con người thực sự của Lục Chi Cửu ngay được.
Đêm qua cô đã mơ thấy mấy cơn ác mộng, tất cả đều là hình ảnh Lục Chi Cửu đứng đó, mà tất cả những người nằm dưới chân anh đều có một lỗ máu ở giữa trán, giống hệt như Ovi.
Lục Chi Cửu nhìn cô:
Thẩm Thiên Trường, đôi tay này của anh dính máu của rất nhiều người.
Chỉ tính riêng chiều qua, một nửa trong số ba mươi thành viên phe phản đối đã chết trong tay anh.
Cô vừa lái xe vừa quay đầu lại, rốt cuộc cũng nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của người đàn ông bên cạnh.
Anh đang dùng một tay ôm lấy cánh tay còn lại, máu tươi không ngừng chảy qua kẽ ngón tay.
Thẩm Thiên Trường bỗng vươn tay túm lấy cánh tay anh:
Lục Chi Cửu, anh muốn đẩy em ra ấy hả? Đừng mơ!
Lục Chi Cửu yên tĩnh gật đầu:
Ừm.
Pằng
, lại một tiếng súng nữa, vết nứt trên kính lan rộng ra.
Thẩm Thiên Trường nhắm mắt lại, chờ tiếng súng thứ ba vang lên.
Lục Chi Cửu đeo ống nhòm ban đêm lên, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ:
Giết chúng.
Dứt lời, anh mở cửa xuống xe.
Một làn khói nhả ra, dưới ánh trăng mông lung, vẻ mặt cô đơn cũng bị che khuất.
Bởi vì anh không chỉ là Lục Chi Cửu, mà còn là Simon.
Thẩm Thiên Trường bước lên trước, giật lấy điếu thuốc lá trên tay anh rồi giẫm tắt.
Ý anh là sao?
Thẩm Thiên Trường nhìn đăm đăm vào anh.
Anh buông cô ra, sau đó lại dẫn cô vào trong xe.
Chiếc xe lại khởi động, xuyên qua vùng thảo nguyên, những bóng cây cao lớn che khuất ánh trăng mông lung, nơi này tối đến mức chẳng nhìn thấy gì nữa rồi.
Thẩm Thiên Trường nằm trên xe, nghĩ lại cảnh tượng lúc Lục Chi Cửu dựa vào tảng đá lớn vừa rồi.
Anh nói, Lục Chi Cửu mãi mãi thuộc về Thẩm Thiên Trường.
Thế là kể từ khi đó, huấn luyện, nhiệm vụ, giết chóc, những thứ đó trở thành tất cả trong cuộc đời anh.
Lúc mới trở lại nhà họ Lục, bác sĩ chẩn đoán anh liệt nửa người, khiến anh hoàn toàn mất hết ý chí.
Anh coi em là kẻ ngốc à? Bị thương ngoài da mà chảy nhiều máu thế sao?!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.