Chương 658: Anh yêu em... rất lâu rồi
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1286 chữ
- 2022-02-19 04:15:13
Lục Chi Cửu nhanh chóng bị khiêng vào.
Thẩm Thiên Trường xuống xe, bước chân hơi chao đảo.
Vu Ngạo đứng bên cạnh cô:
8Bà chủ, cô không sao chứ?
Lục Chi Cửu nhíu mày lại:
Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường ôm cánh tay anh:
Lục Chi Cửu, có phải chúng ta biết nhau từ lâu lắm rồi không?
Lục Chi Cửu nhìn cô, đáy mắt hơi dao động.
[Nếu anh không chết, liệu em có thể thử yêu Simon một chút, như cái cách em yêu Lục Chi Cửu không?]
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng không kìm nén được sự khó chịu trong lòng, nỗi xót xa hóa thành nước mắt, che kín hốc mắt của cô.
Cô không thể nhịn được, đứng lên chạy tới cuối hành lang, tìm một căn phòng trống rồi mở cửa xông vào.
Thẩm Thiên Trường
ừm
một tiếng:
Tôi vào xem anh ấy thế nào.
Thẩm Thiên Trường bước tới đẩy cửa vào.
Trong phòng, Lục Chi Cửu đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh. Áo anh đã bị cởi ra, vết thương trên cánh tay cũng đã được xử lý, quấn vài lớp băng liền.
Bác sĩ cầm khay, đi được mấy bước thì lại quay đầu nhìn anh ta:
Ngạo, bao giờ chúng ta rời khỏi đây?
Tình hình tối nay đã rõ ràng lắm rồi, xung quanh toàn là người của phe bảo thủ, nếu ở đây nữa thì sớm muộn gì bọn họ cũng bị lộ.
Đợi ngài Simon quyết định.
Thẩm Thiên Trường túm chặt vạt áo:
Ngoài ra thì không có gì khác sao?
Vu Ngạo thản nhiên lắc đầu:
Bà chủ, thực ra từ lâu những người như chúng tôi đã không giống người nữa rồi, so với người bình thường, chúng tôi giống những con quái vật chỉ có thể sống trong đêm tối.
Thẩm Thiên Trường nhìn những người mặc quần áo đen đứng trên hành lang. Bọn họ đứng im không nhúc nhích chút nào, như những pho tượng không có sự sống.
Thẩm Thiên Trường tới gần, lúc này cô mới nhìn thấy chân anh cũng quấn băng y như vậy.
Rõ ràng là cả tay và chân đều trúng đạn, thế mà còn nói là đạn sượt qua và chỉ bị thương ngoài da.
Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, cô ngồi xuống mép giường, vết máu trên tay phải của anh đã khô rồi, mỗi một đường chỉ tay đều đọng vết máu sậm màu.
Bác sĩ gật đầu rồi xoay người đi, trùng hợp nhìn thấy Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng. Anh ta nhìn cô với vẻ mặt đầy ẩn ý, sau đó mới xoay người xuống tầng.
Thẩm Thiên Trường đi tới trước mặt Vu Ngạo với đôi mắt đỏ hoe.
Bà chủ yên tâm, gia chủ không bị thương tới nghiêm trọng, chăm sóc một khoảng thời gian là sẽ khỏi.
Khác ở đâu?
Vu Ngạo chỉ vào trái tim của mình:
Nơi này của gia chủ khác chúng tôi. Trong nơi này của chúng tôi chỉ có nhiệm vụ và giết chóc, nhưng trong tim gia chủ còn có một người, đó chính là bà chủ.
Dứt lời, Vu Ngạo lại quay sang nhìn Thẩm Thiên Trường:
Bà chủ, gia chủ vẫn luôn khắc ghi hình bóng cô, rất nhiều, rất nhiều năm rồi.
Thẩm Thiên Trường chậm rãi vươn tay ra, vừa đụng vào đầu ngón tay anh thì anh đã mở mắt ra, đồng thời rụt tay phải lại.
Bẩn lắm.
Thẩm Thiên Trường đứng lên, hai tay cầm chặt lấy tay anh:
Có bẩn hay không, phải để em nói mới tính.
Thẩm Thiên Trường cúi đầu xuống:
Nhưng… Nếu em nói đến giờ em vẫn chưa nhớ ra thì liệu anh có trách em không?
Thẩm Thiên Trường nghĩ, nhất định Lục Chi Cửu phải là một người rất quan trọng, vậy nên cô mới quên mất anh, cũng như việc cô quên bố mẹ vậy.
Anh nhớ là được rồi.
Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Tôi không sao, Lục Chi Cửu trúng đạn.
Vu Ngạo cụp mắt xuống: 3
Ừm, bọn họ đã đưa gia chủ đi cứu chữa rồi.
Thẩm Thiên Trường không nói gì, lẳng lặng đi về phía cửa chính.
Trong căn phòng tối đen, rốt cuộc cô cũng có thể bật khóc nức nở mà không phải e dè điều gì cả.
Nửa tiếng sau, cửa phòng y tế mở ra, bác sĩ mang một cái khay ra ngoài.
Trên ái khay đó có ba viên đạn.
Giọng nói của Vu Ngạo như thể chỉ đang nghiêm túc kể lại một sư thật, nhưng lại khiến Thẩm Thiên Trường cảm thấy khó chịu. Cô xác nhận lại một lần nữa:
Ngay cả lúc là Simon, anh ấy cũng khắc ghi sao?
Vu Ngạo khẽ gật đầu:
Ừm, bất kể là Simon hay là Lục Chi Cửu.
[Thằng ngốc Lục Chi Cửu muốn tìm em nên mới không bị tẩy não hoàn toàn…]
Thẩm Thiên Trường ngước mắt nhìn anh ta:
Vì sao anh không gọi anh ấy là Simon như những người khác.
Khóe môi Vu Ngạo cong lên rất nhẹ, Thẩm Thiên Trường không biết như thế có phải là đang cười không.
Bởi vì gia chủ khác với chúng tôi.
Thẩm Thiên Trường ngồi ở cửa phòng y tế, nhìn cánh cửa đóng chặt. Cô bỗng mở miệng hỏi Vu Ngạo ở bên cạnh:
Vu Ngạo, lúc ở căn cứ, các anh đã sống như thế nào?
Vẻ mặt của Vu Ngạo hết sức lạnh lùng:
Huấn luyện, nhiệm vụ.
Lúc mới bắt đầu là những ngày tháng huấn luyện lặp đi lặp lại, sau đó là những nhiệm vụ không được phép thất bại.
Cô cố gắng không nghĩ tới chuyện Lục Chi Cửu từng là một trong số đó.
Bây giờ, có phải tất cả những người ở đây đều phải nghe theo Lục Chi Cửu không?
Đúng thế, hiện tại gia chủ là lãnh đạo duy nhất của phe phản đối.
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười mà đôi mắt nhạt nhòa.
Vậy nên ngay từ đầu anh đã cố tình đúng không, anh thích em từ lâu rồi, nhưng vẫn cố tình làm em thổ lộ trước, cố tình để em phải cầu hôn trước, còn cố tình khiến em chủ động…
Đôi mắt của Lục Chi Cửu trở sâu xa:
Ừm, anh cố tình đó.
Cánh tay trái trúng hai viên, chân phải trúng một viên.
Trông bác sĩ khá thoải mái:
May mà không bị thương đến nơi yếu hại, nhưng ngài Simon bị thương như thế này thì chắc hẳn đối phương phải khá đông đấy.
Vu Ngạo liếc nhìn mấy viên đạn ấy, nhẹ giọng đáp lại một câu.
Nhưng vì sao anh không chịu nói anh yêu em một lần nào hết?!
Thẩm Thiên Trường bỗng nghiêm mặt hỏi.
Lúc ở thành phố Nhĩ, cô đã muốn nghe anh nói câu ấy rồi.
Căn phòng bỗng chìm vào yên tĩnh.
Cô cúi đ9ầu xuống, nhìn thấy một vệt máu kéo dài từ cửa xe tới tận cửa, và còn sâu hơn nữa.
Cô men theo vệt máu ấy, đi lên tầng hai, c6uối cùng dừng lại trước cửa phòng y tế.
Trong tổ chức có bác sĩ chuyên môn, tình huống thành viên bị thương thường xuyên xảy 5ra, vậy nên mọi người xử lý khá bình tĩnh.
Thẩm Thiên Trường cứ thế nhìn anh đăm đăm, như thể muốn tìm kiếm đáp án.
Rất lâu sau.
Thẩm Thiên Trường.
Rốt cuộc anh cũng mở miệng.
Lục Chi Cửu rất yêu em.
Vậy Simon thì sao?
Thẩm Thiên Trường tiếp tục gặng hỏi.
Lục Chi Cửu nhìn cô, sự mê mang trong đôi mắt dần biến mất. Rốt cuộc anh cũng không giấu giếm chút gì nữa, thể hiện ra con người thực sự của mình.
Thẩm Thiên Trường, anh yêu em… rất lâu rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.