Chương 683: Một năm qua


Một năm trước, Phong Diệc Hành đưa Thẩm Thiên Trường từ nước M về thành phố Phong, bởi vì bị thương nặng, cô rơi vào trạ8ng thái hôn mê rất lâu.

Trong khoảng thời gian ấy, Thịnh Lam cũng tới thành phố Phong rất nhiều lần. Cô ấy đứng3 ở cửa phòng bệnh dành cho các chứng bệnh nghiêm trọng, nhìn Thẩm Thiên Trường nằm trên giường. Cô biết là Thẩm Thiên T9rường sẽ không chết một cách dễ dàng như thế mà!
Trong một năm qua, Thẩm Thiên Trường đã làm rất nhiều chuyện khiến người ta phải chú ý tới.
Như thể đang cố gắng sánh vai cùng ai đó, vào năm hai mươi tư tuổi, Thẩm Thiên Trường cũng trở thành một nhân vật khiến người khác phải ngước nhìn.
Liễu Binh Trì quay đầu lại, cảm thấy khá bất ngờ khi Phong Diệc Hành chủ động tới nói chuyện với mình.
Nếu không nhờ vào mối quan hệ với bà cụ, e rằng anh ta rất khó tiếp xúc với người ở cấp bậc như Phong Diệc Hành.
Liễu Binh Trì dựa vào xe, thấy bọn họ ra ngoài, anh vội vàng bước tới.

Cô Thịnh, để tôi đưa các cô về.

Vốn dĩ Thịnh Lam định đưa cô vào nhà, nhưng cô lại xua tay, ý bảo mình có thể lo được.
Hôm sau, Thịnh Lam gọi điện thoại cho Tống Ngưng Y, Tống Ngưng Y nói là Thẩm Thiên Trường vẫn đi làm bình thường.
Nếu là họ hàng của Thẩm Thiên Trường thì cũng không có gì là không ổn cả.

Vậy thì làm phiền anh Liễu.

Sau khi tỉnh lại, cô5 tích cực phối hợp với bác sĩ, chỉ mất hai tháng là đã được ra viện, sau đó về thành phố Vân.
Thẩm Thiên Trường quay lại Tài chính Thiên Nhiên, bắt đầu tiến hành thu mua Viễn Thông, đồng thời thuyết phục Sở Nam Tuyển vào làm trong công ty mình ngay khi anh ta mới ra tù, tiếp đó lại tiến hành rất nhiều dự án thu mua, đến tận khi thành lập Tập đoàn Thiên Nhiên và đưa nó ra thị trường.
Liễu Binh Trì đặt đũa xuống, đứng lên khỏi ghế rồi khách khí nói:
Bộ trưởng Phong.

Phong Diệc Hành trầm giọng nói:
Ừm, tôi muốn nhờ bác sĩ Liễu giúp tôi một chuyện, không biết anh có rảnh không?

Cô rúc vào lòng Phong Diệc Hành:
Đường đường là bộ trưởng bộ kinh tế, sao lại đi làm mối cho người ta thế kia!

Phong Diệc Hành cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô gái trong lòng mình, rõ ràng cô cũng đã uống say.
Thịnh Lam nhìn anh ấy, cảm thấy hơi ngạc nhiên:
Anh là?

Liễu Binh Trì mỉm cười, khuôn mặt vốn rất tuấn tú thêm phần thu hút:
Tôi là Liễu Binh Trì, là cậu trẻ của Tần Phong.

Đời này Thịnh Lam chưa từng bội phục ai, Thẩm Thiên Trường là 6người đầu tiên.
Quả nhiên, ba tháng sau, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng tỉnh lại.
Sở dĩ anh biết chuyện ấy là bởi vì trên đường tới đây, Trần Tử Nhiễm đã kể hết những chuyện trong nhà họ Tần cho anh nghe rồi.
Anh nhìn Thịnh Lam, tất nhiên là anh hiểu ý của bà cụ.
Một người thích đánh, một người thích bị đánh, người ngoài chẳng chen miệng vào được.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thịnh Lam dìu Thẩm Thiên Trường lên, vốn định gọi taxi, nào ngờ lúc đi tới cổng thì lại thấy một chiếc xe đang chờ sẵn ở đó.
Sắp xếp xong xuôi, Phong Diệc Hành quay lại chỗ mình.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh với vẻ mặt tò mò:
Vừa rồi anh tìm cậu trẻ của Tần Phong nói chuyện à?

Có lẽ chỉ một mình Phong Diệc Hành biết những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian Thẩm Thiên Trường sang nước M, biết vì sao cô không về cùng Lục Chi Cửu.
Trần Tử Nhiễm không muốn hỏi, còn Thịnh Lam thì không dám hỏi.

Ừm, bà bảo anh ta đưa Phi Linh và Thịnh Lam về.

Trần Tử Nhiễm nhìn Liễu Binh Trì đang ngồi ăn cơm rất nghiêm túc trên bàn, sau đó lại nhìn Thịnh Lam đang uống rượu đến mức đỏ bừng mặt, đột nhiên hiểu ra ý của bà cụ.
Thịnh Lam hết hồn, trông Liễu Binh Trì còn trẻ hơn Tần Phong nữa, đúng là cậu
trẻ
có khác.
Thịnh Lam nghiêng đầu nhìn Thẩm Thiên Trường, cô nàng này sắp ngất ngư nữa rồi.
Trần Tử Nhiễm nhìn chằm chằm vào anh:
Tôi nói là tôi chẳng hạnh phúc tí nào!

Vưu Thương ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ có thể ngầm thở dài một hơi trong lòng. Phong Diệc Hành ở bên ngoài hô mưa gọi gió, về đến nhà thì chỉ có thể để mặc Trần Tử Nhiễm đè đầu cưỡi cổ mình.
Thịnh Lam không biết mình đã lái tới nơi thế nào. Thẩm Thiên Trường vốn đang ngủ như chết ở ghế sau, nhưng trên đường đi, cô bất chợt phát ra một tiếng nghẹn ngào, sau đó tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Tiếng khóc ấy xé ruột xé gan, như mượn men say để xả hết nỗi đau trong lòng ra.
Nếu nói theo cách của Trần Tử Nhiễm, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, trạng thái hiện tại của Thẩm Thiên Trường cũng rất tốt.
Lúc đầu Thịnh Lam cũng rất tán thành, đến tận một đêm nọ, cô ấy nhận được một cuộc điện thoại từ dãy số lạ.
Bởi vì bọn họ uống rượu, Phong Diệc Hành định bảo Vưu Thương đưa bọn họ về, nhưng bà cụ lại ngăn cản, chỉ vào người vừa mới tới đây được một lúc - Liễu Binh Trì.
Phong Diệc Hành nhìn Liễu Binh Trì, nghe nói bởi vì lúc nhỏ nhảy lớp quá nhiều nên đến giờ
ông
cậu trẻ này của Tần Phong vẫn chưa yêu lần nào.
Một năm qua, Thẩm Thiên Trường chính thức đổi tên thành Phong Phi Linh.
Một năm qua, Thẩm Thiên Trường chuyển ra khỏi Cẩm Viên.
Trần Tử Nhiễm nhíu mày lại, hất tay của anh ra:
Nhưng tôi cảm thấy bây giờ tôi có hạnh phúc đâu!

Phong Diệc Hành lập tức sầm mặt xuống:
Trần Tử Nhiễm, em nói lại lần nữa thử xem!


Mời anh nói.


Em gái tôi và bạn con bé uống hơi nhiều, vừa rồi hai đứa nó lái xe tới đây, vậy nên lát nữa tôi muốn nhờ bác sĩ Liễu đưa hai đứa nó về giúp tôi.

Mấy hôm sau, cô ấy nhìn thấy Thẩm Thiên Trường trên bàn đàm phán, vẫn trò chuyện một cách vui vẻ và tỏa sáng như cũ, khiến Thịnh Lam còn hoài nghi những gì mình được nghe và được chứng kiến đêm hôm đó chỉ là ảo giác.
Hôm nay là sinh nhật của bà cụ Tần, Thịnh Lam gạ Trần Tử Nhiễm uống không ít, Thẩm Thiên Trường cũng hơi quá chén.
Liễu Binh Trì quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường và Thịnh Lam ở bên kia, thoải mái đồng ý ngay.
Sáng mai anh có một ca mổ nên cũng không định uống rượu.
Thế là Phong Diệc Hành đứng lên, đi tới đằng sau Liễu Binh Trì.

Bác sĩ Liễu.

Anh giơ tay đặt lên trán cô, nếu không phải bởi vì nơi này quá đông người thì anh đã nhấm nháp đôi môi mềm mại ấy rồi.

Chẳng phải em luôn nói là muốn bạn bè cũng hạnh phúc giống em sao?

Thịnh Lam ngồi trên ghế lái, muốn nói vài câu an ủi, nhưng lại phát hiện ra cổ họng mình đã nghẹn ứ lại.
Tới nơi, Thẩm Thiên Trường tự bò dậy.
Cô ấy vội vàng chạy tới quàn bar tìm Thẩm Thiên Trường, cô đã uống ở đây đến tận khi quán người ta đóng cửa.
Thịnh Lam trả tiền, dìu Thẩm Thiên Trường lên, nhét cô vào ghế sau, lái về chỗ ở của cô.
Sau khi lên xe, Thịnh Lam nói địa chỉ của Thẩm Thiên Trường trước.

Tới trước tòa chung cư của Thẩm Thiên Trường, Thịnh Lam lên tiếng nói:
Bác sĩ Liễu, để tôi dìu cô ấy lên trước, anh có thể chờ một lát được không?


Nhưng Liễu Binh Trì còn chưa kịp trả lời thì Thẩm Thiên Trường đã tự mở cửa xe ra:
Không cần, tự tôi đi được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.