Chương 684: Thiên trường địa cửu


Cô phờ phạc vươn tay ra, ấn nút tắt máy luôn.

Lúc thức dậy thì trời đã sáng rồi.
Cô kéo rèm xuống rồi bước tới.

Lâu rồi không gặp.

Thẩm Thiên Việt bưng ly cà phê lên:
Lâu rồi không gặp.

Thực ra cũng không hẳn là lâu rồi không gặp, từ khi Thẩm Thiên Trường mua lại quán cà phê này, thỉnh thoảng Thẩm Thiên Việt cũng tới đây.
Có khi gặp được Thẩm Thiên Trường, có khi không gặp được, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường chủ động nói chuyện với anh ta.

Em biết kinh doanh thật đấy, hương vị cà phê đậm đà hơn trước nhiều.

Ngay khi ngẩng đầu lên, Thẩm Thiên Trường sững sờ.
Khuôn mặt mà cô chỉ được nhìn thấy trong vô số lần tỉnh mộng giữa đêm khuya, đang xuất hiện ngay trước mắt cô.

Đừng chờ quá lâu.

Thẩm Thiên Trường gật đầu:
Tôi biết.

Thẩm Thiên Trường vào toilet rửa mặt.
Lúc cô đi ra ngoài, nhân viên đang xem sổ sách ngày hôm nay, trông vẻ mặt khá xoắn xuýt.
Mặc dù nhân viên này hay bị rối về sổ sách, nhưng lại có tay nghề pha cà phê khá đỉnh, tiện thể đã dạy cho Thẩm Thiên Trường một ít, những lúc quá bận, Thẩm Thiên Trường cũng có thể giúp một tay.
Cô bưng Cappuccino lên tầng.
Thẩm Thiên Trường đợi gần nửa tiếng, xe buýt mới tới nơi.
Cô lên xe và quẹt thẻ.
[Hôm nay là cuối tuần, tớ đang ở thành phố Vân, có muốn đi quẩy không?]
Đọc tin nhắn này, Thẩm Thiên Trường lập tức hóa đá.
Xe buýt lúc đi lúc dừng, một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, chiếc xe cũng dừng lại ở bến xe đường Vân Bắc.
Thẩm Thiên Trường xuống xe, bước vào một quán cà phê tên là
Tứ Nguyệt
.
Nhân viên phục vụ cắn môi chỉ vào một chỗ. Thẩm Thiên Trường liếc nhìn, giải thích một lúc nhân viên mới hiểu ra.
Một lát sau, nhân viên bỗng
chao ôi
một tiếng.
Thẩm Thiên Trường nhìn bầu trời bên ngo8ài, cô giật mình nhảy cẫng lên, chạy xộc vào nhà vệ sinh.
Tối qua uống đến mức trên người sặc mùi rượu, bây giờ phải tắm rửa, c3hắc chắn là sẽ tới muộn rồi.
Ánh mặt trời đã khuất, trong quán cà phê, hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất, đổ bóng cho bàn ghế ở đây.
Đây cũng là thời khắc lãng mạn nhất ở quán cà phê trong suốt một ngày dài.
Nhân viên này rất chăm chỉ, chỉ có điều hay bị vướng mắc về sổ sách, Thẩm Thiên Trường đã quen rồi.
Cô đi tới quầy bán hàng:
Có chỗ nào chưa hiểu?


Ừm, nếu cần thì cứ việc tìm bọn tôi.
Thẩm Thiên Trường mở miệng nói.

Được. Thiên Vũ tới nước y rồi, bây giờ đang học bằng tiến sĩ ở Đại học N.

Uống cà phê xong, Thẩm Thiên Việt không ở lại thêm nữa. Trong cô nhi viện có rất nhiều chuyện cần làm, anh ta cũng chỉ có thời gian uống hết ly cà phê này mà thôi.
Thẩm Thiên Việt đứng lên, xoay người đi vài bước rồi bỗng quay đầu lại.
Tối qua Tần Phong đã sai người lái xe của Thẩm Thiên Trường về rồi, nhưng cô không tới thẳng nhà để xe luôn mà ra khỏi chung cư, đi bộ tới một trạm xe buýt cách khu chung cư không xa.
Nơi này chỉ có xe buýt số 19, thời gian tới trạm cũng không được chính xác cho lắm.
Thẩm Thiên Trường khẽ gật đầu.
Trong khoảng thời gian uống một tách cà phê, bọn họ tâm sự đôi điều một cách tự nhiên như thế.
Với đầu óc mơ màng này của cô ấy, bưng cà phê cho khách xong thì cũng chẳng xem nổi sổ sách nữa đâu.
Vẻ mặt của nhân viên trông rất áy náy:
Vậy thì làm phiền cô nhé, anh ấy gọi một tách Cappuccino.


Ừm.

Thẩm Thiên Trường nhanh chóng pha chế cà phê xong xuôi, đổ vào chén rồi tạo hình một cách thành thạo.
Cô mở cửa quán cà phê ra, vẫn là những bức ảnh cũ và những tấm bưu thiếp dán đầy tường, chiếc radio cũ đang phát một bản nhạc không biết có tên là gì.
Một nhân viên phục vụ đứng trên quầy rượu, thấy cô tới thì tươi cười chào hỏi:
Cô Phong, cô tới rồi ạ.

Cùng lắm thì chỉ mười năm mà thôi.
Thực ra cũng không lâu lắm.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô trả lời tin nhắn của Trần Tử Nhiễm.
[Thôi, tớ không muốn cậu bị Phong Diệc Hành cấm túc nữa đâu.]
Hôm nay là cuối tuần, có nghĩa là cô không cần đi làm.
Cửa thang máy đã mở ra rồi, Thẩm Thiên Trường ngẫm nghĩ giây lát rồi vẫn bước vào.

Vậy cô Phong có muốn thử thiên trường địa cửu với tôi không?

Thẩm Thiên Trường nhìn anh.
Cô chống tay vào bồn rửa mặt, nhìn người con gái tóc tai bù xù trong gương, bỗng cảm thấy mình muố9n phát điên lên mất.
Thẩm Thiên Trường vội vàng vệ sinh cá nhân, thay quần áo và trang điểm nhẹ, sau đó cầm điện thoại lên.
Màn hình điện thoại đen ngòm, tối hôm qua cô đã tắt máy đi mà.

Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta, rất lâu rồi cô không nghe thấy ai gọi mình bằng cái tên này, bây giờ tất cả mọi người đều gọi cô là Phong Phi Linh.
Trên xe không có ai, Thẩm Thiên Trường vẫn ngồi ở hàng ghế thứ ba từ dưới đếm lên như mọi lần.
Tống Ngưng Y nói với cô rằng phong cách ở chỗ này là đẹp nhất, còn không cần nhường chỗ nữa.
Thẩm Thiên Trường vươn vai, ngáp một cái rồi lững thững xuống tầng một.
Sắp đến giờ cơm tối rồi, không còn ai tới uống cà phê nữa.

Lúc cô vào toilet, có một khách tới.

Thẩm Thiên Trường nhìn dáng vẻ cuống cuồng của cô ấy, nhíu mày vươn tay ra ngăn cản:
Cô cứ xem tiếp đi, để tôi pha cà phê cho.

Sau khi từ bỏ biện hộ cho Thẩm Nhiên và Triệu Hàm, Thẩm Thiên Việt đã tới làm nhân viên tình nguyện trong một cô nhi viện, sau đó được tiến cử làm viện trưởng.
Trong khoảng thời gian làm viện trưởng, anh ta vẫn tiếp tục tư vấn cho những người gặp vướng mắc về mặt pháp luật.
Thẩm Thiên Trường mở máy lên, trong hộp thư có mấy tin nhắn5, đúng như những gì cô đoán.
Cô cầm túi xách đi ra ngoài, chưa vào thang máy thì điện thoại lại rung lên, là tin nhắn do Trần Tử Nhiễm gửi tới.
Cô bưng cà phê tới, chậm rãi bước về phía đó, sau đó cúi đầu xuống.

Chào anh, đây là Cappu…

Khách trong quán không hề cảm thấy ngạc nhiên về chuyện này.
Một lát sau, Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi nóng, cô đứng lên, định kéo rèm xuống che nắng, tình cờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên bàn cà phê cách đó không xa.

Cô Phong.

Giọng nói trầm thấp mà sạch sẽ của người đàn ông đánh mạnh vào trái tim Thẩm Thiên Trường, khiến cô không thể cất bước nổi nữa.
Ngay sau đó, bàn tay bưng cà phê cũng bắt đầu run rẩy.
Cô cố gắng kìm nén sự chua xót trong lòng, nhẹ nhàng đặt cà phê xuống, sau đó xoay người đi.
Vậy nên những vị khách tới đây vào khoảng thời gian này mới là may mắn nhất.
Thẩm Thiên Trường nhìn quanh, vị khách kia đang ngồi dựa vào tường, cả người khuất trong bóng tối.
Thẩm Thiên Trường tựa vào xô pha, dần dần ngủ thiếp đi.
Lúc cô mở mắt ra thì đã chạng vạng tối rồi.
Sau khi Thẩm Thiên Việt đi, Thẩm Thiên Trường quay trở lại chiếc ghế xô pha dành cho người lười của mình.
Ánh nắng bị che đi, cơn buồn ngủ cũng ập tới.
Cái bàn ở đó đã bị Thẩm Thiên Trường thay thành một chiếc xô pha dành cho người lười. Cô tới cạnh xô pha và ngồi xuống, tìm một vị trí thoải mái, để mặc cho ánh sáng xuyên qua cửa sổ và chiếu vào người mình.
Thẩm Thiên Trường từng ở đây cả ngày như vậy rất nhiều lần rồi.
Cô chậm rãi quay đầu.

Cô Phong đã có người mình thích chưa?

Như thể trở lại buổi chiều rực nắng rất lâu trước kia.
Thẩm Thiên Trường đáp lời:
Chưa.

Nửa năm trước, chủ quán dán thông báo chuyển nhượng, Thẩm Thiên Trường đã mua lại nơi này.
Những lúc rảnh rỗi, cô sẽ lên xe buýt 19, tới đây và ngồi ở đây cả ngày dài.
Thẩm Thiên Trường cười gật đầu, sau đó đi tới cầu thang xoắn ốc.
Trên tầng hai, mấy vị khách đang ngồi rải rác ở đó, Thẩm Thiên Trường bước tới một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Thẩm Thiên Trường khẽ cười:
Cám ơn.


Bọn anh đã nhận được khoản tiền mà quỹ của các em quyên góp cho cô nhi viện rồi.


Gay rồi, mải xem sổ sách, quên không bưng cà phê cho khách!


Còn khách cơ á?
Thẩm Thiên Trường hỏi một câu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.