Chương 688: Cớ sao nhiễm phong trần (4)



Công ty, làm gì?
Thịnh Lam hờ hững đáp lời, ở đầu bên kia còn loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ bàn phím.

Trần Tử Nhiễm xì một tiếng, kể 8từ khi Tài chính Thiên Nhiên đánh bại Viễn Thông, Thịnh Lam biến thành một kẻ chết chìm trong công việc luôn.


Thím hai, giữa cô và Thiê3n Trường còn cách nhau một trăm người như tôi nữa, cô có cố gắng đến mấy cũng vô dụng…

Có ai thảm hơn cô nữa không hả?
May mà cô còn có rượu!
Rượu là một người bạn sẽ không bao giờ bỏ rơi cô!

Đúng thế, mì hoặc cơm gì đó, lót dạ được là ok.

Trông nhân viên khá khó xử:
Thưa cô, chỗ chúng tôi không cung cấp món chính, cô gọi món ăn vặt nào khác được không?

Trần Tử Nhiễm nhìn đống đồ ăn vặt, chân gà ngâm sả ớt gì đó có thể ăn thay cơm được không?
Vưu Thương thở dài một hơi, đặt Trần Tử Nhiễm vào chỗ ngồi, nhưng Trần Tử Nhiễm lại siết chặt lấy cổ anh ta.
Anh ta đang định gạt tay cô ra thì bỗng cảm thấy sức lực trên cổ buông lỏng, rốt cuộc cũng thoát ra được.
Sau khi đứng thẳng lên, anh ta nhìn thấy Phong Diệc Hành đang cầm cổ tay Trần Tử Nhiễm, đôi mắt sắc lẹm nhìn đăm đăm vào anh ta.

Tổng Giám đốc Chu?


Đúng thế.

Trần Tử Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trên hành lang trên tầng hai, là Chu Hạo luôn đi theo Diệp Lăng Nam lúc trước.
Nhận được tin nhắn, Chu Hạo ra khỏi phòng.
Thấy Trần Tử Nhiễm đang say mèm nằm rạp trên xô pha, anh ta đứng đó khoảng mười phút, sau đó có một người đàn ông bước từ ngoài vào.
Chu Hạo nhìn người đàn ông lạ mặt kia, cất bước đi xuống lầu.
Trần Tử Nhiễm vừa ăn mì vừa cảm động.
Trong nhà, cô có Trần Tử Mặc và ông già bảo kê.
Ở công ty, cô có Thẩm Thiên Trường bảo kê.
Mặc dù Thịnh Lam không hợp gu của cô lắm, nhưng cũng không thích những cuộc tụ họp như vậy, đây cũng là điểm duy nhất mà Trần Tử Nhiễm đánh giá cao về Thịnh Lam.

Tôi bận, cô có thể tìm Tống Ngưng Y đi cùng cô.
Dứt lời, Thịnh Lam tắt máy luôn.
Trần Tử Nhiễm nghe tiếng tắt máy, chị hai, Tống Ngưng Y nhà tôi còn bận hơn cô đó!
Ra khỏi quán bar, một chiếc xe MPV đang đậu ở cổng.
Vưu Thương khiêng Trần Tử Nhiễm lên ghế sau.
Mở cửa xe ra, Phong Diệc Hành đang ngồi ở bên kia.
Cho dù đến quán bar cũng có Diệp Lăng Nam bảo kê.
Bây giờ có thể nói là có có thể tung hoành khắp thành phố Vân, nếu cứ ở thành phố Vân mãi thì cô nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Nhưng cái tên Phong Diệc Hành chết tiệt ấy lại phá vỡ cuộc sống tươi đẹp của cô.
Chu Hạo ngồi trong căn phòng trên tầng hai, nghe cấp dưới báo cáo.
Trần Tử Nhiễm đã uống hai chai rượu vang liền rồi. Anh ta nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn hỏi Diệp Lăng Nam.
Không bao lâu sau, Diệp Lăng Nam nhắn tin trả lời, nói là anh đã báo cho người nhà Trần Tử Nhiễm rồi, bảo Chu Hạo trông chừng cô, đừng để cô rời khỏi quán bar trước.
Sau khi Diệp Lăng Nam tiếp quản Diệp Thị, ngành giải trí ngầm cũng giao cho Chu Hạo quản lý.
Trần Tử Nhiễm đứng lên, chào hỏi với anh ta:
Anh Hạo, cám ơn anh!

Tiếng nhạc trên sàn nhảy rất lớn, Chu Hạo không nghe rõ cô nói gì, nhưng thấy cô cười vui như vậy nên cũng khẽ gật đầu với cô.
Vưu Thương hơi sửng sốt, thầm nghĩ, anh trai của Trần Tử Nhiễm cũng không phải kẻ dễ chơi, nếu cứ đưa Trần Tử Nhiễm về thế này thì lát nữa anh ta sẽ tới tận nơi tìm mất.
Quả nhiên, không bao lâu sau, chuông điện thoại vang lên trong túi xách của Trần Tử Nhiễm.
Phong Diệc Hành thản nhiên cầm lấy túi xách của cô, mở ra và lấy điện thoại ra, sau đó ấn nút bắt máy.
Tới một nơi đất khách quê người như thành phố Phong, sau này cuộc sống của cô sẽ gian nan lắm đây.
Nghĩ vậy, trong lòng Trần Tử Nhiễm lại cảm thấy xót xa.
Thiên Trường tới nước M tìm chồng, A Tống mải lo chuyện của công ty, ngay cả cô nàng Thịnh Lam cũng không ngó ngàng gì tới cô.

Nếu tìm được6 ai khác thì tôi gọi điện thoại cho cô làm gì?!

Cô đã tuyệt giao với đám bạn láo nháo kia gần hết rồi. Thực ra ở thành phố Vân cũng có 5một nhóm xã giao toàn các cậu ấm cô chiêu, cô từng tới tham gia kiểu tụ họp ấy hai lần, lần đầu tiên là đi với bà Nguyễn, trở về là cô thề sẽ không bao giờ đi nữa. Phải đối phó với đám con gái giả tạo ấy, cô thà ở nhà gọi video cho Thiên Trường để nghiên cứu đống dữ liệu khô khan còn hơn.
Lần thứ hai là bởi vì con khốn Mạnh Văn Phi.
Cô nhìn menu toàn nước và rượu, hình như không có thứ gì để lấp đầy bụng được thì phải.
Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn nhân viên:
Ở đây có món chính gì không?


Món chính?

Ánh mắt ấy khiến Vưu Thương rùng mình, vội vàng đóng cửa sau lại rồi lên ghế lái.

A Hành, đưa cô Trần về biệt thự nhà họ Trần trước hả?


Về khách sạn.

Trần Tử Nhiễm mắng thầm một câu, quăng điện thoại đi rồi nổ máy xe.
Vốn cô định tới Di Lí, nhưng nghĩ tới chuyện Cố Ngôn Quyết cùng phe với Trần Tử Mặc, vậy nên lại tới Dạ Mị.
Trần Tử Nhiễm chưa tới Dạ Mị bao giờ, nhưng nghe nói là sản nghiệp của Diệp Lăng Nam, chắc là cũng không tệ đâu.

Anh này, hình như anh không phải bạn của cô Trần thì phải?

Vưu Thương quay đầu nhìn Chu Hạo:
Cô Trần là vợ sắp cưới của bạn tôi, cậu ấy không tiện xuất hiện ở đây, vậy nên bảo tôi vào đón cô Trần.

Chu Hạo nhướng mày lên. Mặc dù Dạ Mị là một hộp đêm, nhưng cũng là một nơi chính quy, lần đầu tiên nghe nói có người không tiện xuất hiện ở đây.
Thấy Chu Hạo chần chừ, Vưu Thương vừa cười vừa lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Lăng Nam.
Chu Hạo nghe máy rồi mới yên tâm gật đầu.
Vưu Thương đi tới trước mặt Trần Tử Nhiễm, xoay người khiêng cô lên.

Không có việc gì thì tôi tắt máy đây.

9
Ơ đừng, hôm nay tôi vui, định đi bar quẩy, cô có muốn đi cùng không?


Không, tôi bận lắm, cô tìm người khác đi.

Chú Mạnh là bạn thân của bố cô, mấy năm trước từng dẫn Mạnh Văn Phi về nước một lần. Cô ta nhỏ hơn Trần Tử Nhiễm một tuổi, Trần Tử Nhiễm là chị nên đã dẫn cô ta đi chơi trong thành phố Vân, sau này Mạnh Văn Phi có hứng thú với nhóm xã giao của các tiểu thư nhà giàu có, Trần Tử Nhiễm không thay đổi được, vậy nên đã dẫn cô ta đi.
Kết quả là… Trần Tử Nhiễm đã đánh Mạnh Văn Phi ngay trong bữa tiệc.
Sau khi trở về, không hề bất ngờ khi cô lại bị phạt quỳ từ đường.
Không bao lâu sau, những thứ cô gọi được bưng lên hết.
Trần Tử Nhiễm nhìn bát mì trước mặt, nghi hoặc hỏi nhân viên:
Chẳng phải vừa rồi cô nói là chỗ các cô không có món chính sao?

Nhân viên cười nói:
Bởi vì cô là bạn của Tổng Giám đốc Chu của chúng tôi, vậy nên chúng tôi đã ra ngoài mua cho cô.

Thôi bỏ đi! Trần Tử Nhiễm gấp menu lại.

Cô bưng cho tôi một đĩa hoa quả đi.


Vâng.

Nửa tiếng sau, Trần Tử Nhiễm lái xe vào Dạ Mị.
Cô vào trong, kiếm một chỗ ngồi rồi gọi hai chai rượu.
Trần Tử Nhiễm bỗng cảm thấy đói, vừa rồi cô còn chưa ăn miếng cơm nào nữa.

Là tôi, Phong Diệc Hành.


Ở đầu bên kia, Trần Tử Mặc hơi ngạc nhiên:
Có phải Trần Tử Nhiễm uống say rồi không?



Ừm.



Hai người đang ở đâu?


Phong Diệc Hành nhíu mày lại:
Chuyện này tôi không cần khai báo với anh.





Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.