Chương 689: Cớ sao nhiễm phong trần (5)



Gia đình anh làm quen dần đi, sau này tôi còn phải đưa cô ấy về thành phố Phong nữa.


Trần Tử Mặc hơi sửng sốt, đang định8 nói gì thì Phong Diệc Hành đã tắt máy.



Phong Diệc Hành nhìn cô, ánh mắt dần cụp xuống:
Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, anh không có nhiều thời gian để ươm mầm một mối tình mà đến kết quả cũng là một ẩn số. So với chuyện đó, công việc của anh là giúp mỗi một người dân có một cuộc sống đầy đủ hơn.

Thảo nào người của Ủy ban Điều tiết Chứng khoán và người của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân lại kính cẩn với anh như thế, thì ra là người cầm quyền kiểm soát kinh tế của bao công dân.
Bất kể là Tài chính Thiên Nhiên hay là Tập đoàn Trừng Phong, chỉ một câu nói của anh là có thể quyết định sự sống chết của nó.
Trần Tử Nhiễm nhìn bóng lưng anh, cô thừa nhận là body anh rất ngon rất cao lớn, nhưng cô vẫn muốn giơ nắm đấm lên.
Trần Tử Nhiễm vừa giơ nắm đấm lên quơ quơ thì Phong Diệc Hành bỗng quay người lại, cô vội vàng giấu nắm đấm ra sau lưng.

Em có ý kiến gì về ngày kết hôn?
Phong Diệc Hành mở miệng hỏi.
Trần Tử Nhiễm hơi ngạc nhiên, muộn thế này rồi mà còn tới tìm cô, mục đích là để nói chuyện này à?
Trần Tử Nhiễm muốn tự tử luôn cho rồi. Rốt cuộc lúc trước cô mất não hay bị làm sao mà lai giao dịch với người đàn ông này cơ chứ?!

Phong Diệc Hành, anh không thể tìm một cô gái nào có gia thế ngang tầm để kết hôn sao?

Chiếc xe lái tới trước cửa khách sạn. Phong Diệc Hành xuống9 xe, sau đó vòng sang bên kia, bế Trần Tử Nhiễm lên.
Vưu Thương nhìn theo bóng lưng anh, anh ta bỗng cảm thấy có lẽ Trần 6Tử Nhiễm thật sự là người phù hợp với Phong Diệc Hành nhất.
Hai người cách nhau chỉ khoảng mấy cen ti mét, áp lực tản ra từ người anh cũng ngày một rõ ràng.

Trần Tử Nhiễm, em có chắc là giết được anh không?

Vưu Thương lái xe, khóe miệng hơi giật giật.
Nếu Phong Diệc Hành không ph3ải là người nhà họ Phong, đoán chừng anh sẽ bị đánh thật mất.

Gia thế của em rất kém hả?

Không kém, nhưng vẫn có một khoảng cách với anh mà!
Phong Diệc Hành đưa Trần Tử Nhiễm vào khách sạn, mới đi tới c5ửa phòng thì Trần Tử Nhiễm lại giãy giụa đòi xuống, nên anh đã buông cô ra.
Đôi chân vừa chạm xuống đất là Trần Tử Nhiễm lập tức loạng choạng chạy vào toilet, sau đó là một tràng nôn ọe.
Phong Diệc Hành vào trong.
Trần Tử Nhiễm đang ngồi bệt dưới đất, một tay vịn vào bồn cầu, đầu tựa vào nắp bồn cầu. Mái tóc lòa xòa của cô dính vào mặt, đôi mắt nhắm nghiền, dường như đã ngủ rồi.
Phong Diệc Hành nhíu mày, đi tới cửa toilet.
Anh đợi một lát mà không nghe thấy tiếng gì nữa, Trần Tử Nhiễm cũng không ra ngoài.

Hoặc là anh tìm một người anh thích cũng được. Anh yên tâm, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện ở khách sạn hôm đó, tôi giúp anh, anh cũng giúp tôi rồi, tôi tuyệt đối sẽ không đòi anh chịu trách nhiệm…


Sao em biết anh không thích em?

Phong Diệc Hành hoàn toàn không ngờ là Trần Tử Nhiễm lại làm như vậy, gần như là theo bản năng, anh hất tay cô ra, ghìm tay cô lên tường.
Tiếp đó, anh áp sát vào người cô.
Cô ôm lấy cái đầu nhức nhối, quần áo trên người cô đã ướt sũng rồi, chỉ có thể tùy ý búi tóc lên, mặc áo choàng tắm vào.
Ra khỏi toilet, Phong Diệc Hành cũng đã thay quần áo. Anh đang đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thời gian nhậm chức của anh là tháng bảy, từ đó về sau anh sẽ rất bận, có thể sẽ mất một thời gian dài không thể tổ chức đám cưới được, còn trước khi nhậm chức, em muốn tổ chức vào thời điểm nào và với hình thức ra sao thì anh đều có thể phối hợp với em.

Nghe anh nói vậy, Trần Tử Nhiễm chậm rãi mở miệng hỏi một câu:
Ừm… Tôi có thể hỏi xem chuyện nhậm chức là thế nào không? Anh nhậm chức gì?


Bộ trưởng Bộ Kinh tế nhiệm kỳ tiếp theo.

Trần Tử Nhiễm suýt thì lảo đảo, Bộ trưởng Bộ Kinh tế nhiệm kỳ tiếp theo…
Anh vươn tay ra, xách cô tới dưới vòi sen, sau đó mở vòi sen ra.
Nước lạnh xả vào, Trần Tử Nhiễm lập tức tỉnh lại.
Thế là cô đứng lên, rảo bước tới trước mặt anh, đôi mắt nhìn chòng chọc vào anh.
Vẻ mặt của Phong Diệc Hành không thay đổi gì cả, anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh đi tới trước mặt cô, hai hàng lông mày nhíu lại.
Trong trí nhớ của anh, anh chưa gặp người con gái nào nhếch nhác và lôi thôi hơn Trần Tử Nhiễm.
Phong Diệc Hành bỏ lại một câu rồi xoay người ra ngoài.
Trần Tử Nhiễm đứng chết trân tại chỗ một lúc rồi mới tỉnh hồn lại, sao cô lại tới đây thế này??
Cô mở mắt ra, nhìn thấy Phong Diệc Hành đang đứng trước mặt mình.
Mé, ngay cả trong mơ, người đàn ông này cũng không chịu buông tha cho cô sao??
Vừa dứt lời, cả thế giới chìm vào yên tĩnh. Trần Tử Nhiễm nghe tiếng nước chảy ào ào, nhìn người đàn ông gần ngay trước mặt, khoảng cách giữa bọn họ đã gần đến mức cô có thể nhìn thấy vệt nước trên mặt anh.

Phong… Diệc Hành?

Một giây sau, Trần Tử Nhiễm cảm thấy cánh tay mình được buông lỏng ra.

Tỉnh rồi thì tự xử đi.

Bất chợt, Trần Tử Nhiễm vươn tay ra bóp cổ anh.

Phong Diệc Hành, tôi phải giết anh!

Những người địa vị cao thường có những nỗi bất đắc dĩ mà người bình thường không thể trải nghiệm được.

Thực sự là Trần Tử Nhiễm không thể đứng trên lập trường của mình để phản bác anh được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.