Chương 721: Cớ sao nhiễm phong trần (27)


Yên tĩnh suốt dọc đường đi, đến tận khi chiếc xe lái tới gần khu biệt thự Lăng Sơn, rốt cuộc Văn Ly cũng không nhịn được nữa, c8ô ta lên tiếng trước:
Phong Diệc Hành, anh không có điều gì muốn nói với tôi sao?


Vốn dĩ Phong Diệc Hành luôn cúi đầ3u nhìn điện thoại, xem tin nhắn của Vưu Thương và Phong Phi Dịch.
Dứt lời, anh ta xoay người lên xe.
Văn Ly đứng tại chỗ nhìn chiếc xe lao vụt đi, cô ta tức đến mức muốn nổ tung.
Sau một hồi cân nhắc, trên mặt Văn Ly chỉ còn lại nét tàn nhẫn:
Phải thế nào anh mới chịu bỏ qua cho tôi?

Phong Diệc Hành nhếch môi, nói bằng giọng hờ hững:
Trong tiệc chúc mừng ông Hoắc tuần sau…

Phong Diệc Hành rút ánh mắt về, anh cúi đầu vân vê ngón tay mình:
Tuần sau con trai của ông Hoắc kết hôn, Văn Càn cũng phải có mặt, đến lúc đó cô hãy đi theo ông ta, tìm cơ hội xin lỗi vợ tôi.

Văn Ly cảm thấy Phong Diệc Hành điên mất rồi:
Phong Diệc Hành, anh tưởng anh là ai? Dựa vào đâu mà tôi phải nghe lệnh anh?


Trí nhớ của cô Văn kém như thế, ngày mai lại trùng hợp có một buổi phỏng vấn, chi bằng tôi mời Lý Chí và Mỹ Kỳ tới để khơi lại giúp cô?

Văn Ly hơi hoảng hốt, nếu để Lý Chí và Mỹ Kỳ đứng ra phỏng vấn thì những chuyện mà cô ta đã làm với Phong Diệc Hành sẽ bị phanh phui ra, thanh danh của cô ta cũng sẽ tan nát.
Nghe thấy câu hỏi của Văn Ly, rốt cuộc anh cũng ngẩn9g đầu lên.
Anh nhìn khu biệt thự phía xa xa, ra hiệu cho tài xế dừng xe.
Khuỷu tay của Văn Ly nhói đau, cô ta ngẩng đầu lên, đang định mắng mỏ thì lại nhìn thấy khuôn mặt của tài xế.
Chỉ là một tài xế bình thường, sao lại có một khuôn mặt điển trai đến thế?
Phong Diệc Hành ngẩng đầu nhìn Văn Ly qua gương chiếu hậu, cho dù có một lớp vỏ bọc xinh đẹp, nhưng cũng chẳng thể che nổi linh hồn xấu xí của cô ta.
Anh nhếch môi, ánh mắt tối tắm khó đoán:
Ai nói với cô rằng tôi đưa cô về là để giải thích với cô?


Cách xưng hô sai rồi.


Cái gì?

Văn Ly ngồi im tại chỗ:
Các người nhất định phải đưa tôi tới biệt thự nhà họ Văn!

Nhìn cô nàng trơ tráo ấy, tài xế bỗng cười lạnh một tiếng, trực tiếp vươn tay ra kéo cô ta xuống xe.
Áp lực trên người ập tới, vẻ mặt của Phong Diệc Hành sắc bén như dao:
Cô Văn, tôi nghĩ có thể cô đã mắc một sai lầm.

Văn Ly nhìn Phong Diệc Hành, lúc trước khi bọn họ tiếp xúc với nhau, hầu hết cô ta luôn là người kiểm soát, làm gì hay nói gì đều do cô ta quyết định, Phong Diệc Hành giống một người phối hợp với cô ta hơn. Cô ta chưa bao giờ biết Phong Diệc Hành còn là con người thế này.

Tôi có thể xin lỗi cô ta, nhưng anh nhất định phải giao Lý Chí và Mỹ Kỳ cho tôi.

Phong Diệc Hành bỗng nhíu mày lại, anh quay sang liếc nhìn cô ta:
Không phải tôi đang trao đổi điều kiện với cô.

Anh đang uy hiếp cô ta!
Văn Ly siết chặt nắm đấm:
Phong Diệc Hành, con ả Trần Tử Nhiễm có gì tốt đẹp mà anh nhất định phải làm đến mức này? Cho dù tôi ăn nói mạo phạm thì cô ta cũng là người đánh tôi trước.


Sau này cô phải gọi cô ấy là phu nhân, đừng có gọi thẳng tên.


Phong Diệc Hành!

Sắc mặt của Văn Ly lập tức thay đổi hẳn. Lý Chí là người mà cô ta đã sắp xếp để bỏ thuốc Phong Diệc Hành, Mỹ Kỳ thì là cô gái mà cô ta đưa tới cho anh.

Tôi không hiểu anh đang nói gì.

Chiếc xe lái đi được một lát, gió đêm thổi qua, cơn mưa mùa hè bất chợt hạ xuống.
Cố Ngôn Quyết mở cần gạt nước, anh nghĩ, Phong Diệc Hành và Thẩm Thiên Trường đúng là anh em, cả hai đều có bản lĩnh lợi dụng anh triệt để.
Phong Diệc Hành nói một cách thản nhiên:
Rốt cuộc thứ gì đã khiến các người sinh ra ảo giác rằng Phong Diệc Hành này chẳng là cái thá gì? Văn Ly, không đủ thông minh thì nên về hỏi ông bố Văn Càn của cô, vì sao lúc trước lại muốn gả cô tới nhà họ Phong đến thế?

Văn Ly trợn trừng mắt:
Người thừa kế của nhà họ Phong thì đã sao? Anh sẽ không bao giờ rửa sạch được dòng máu của loại gái điếm chảy trong người anh!

Sắc mặt của Văn Ly cứng đờ lại:
Vậy lý do là gì?

Phong Diệc Hành bỗng mở cửa xe ra, xuống xe rồi vòng ra lên ghế sau.
Tài xế mở cửa sau của chiếc xe ra.

Cô Văn, mời xuống xe.
Tài xế mở miệng nói.

Tất cả những chuyện xảy ra trên bữa tiệc hôm nay đều là bởi vì trước kia tôi không để tâm, vậy nên các cô mới dám ăn nói bừa bãi trước mặt vợ tôi như thế. Đó là sai lầm của tôi, nhưng không có nghĩa là các cô được phép bêu xấu tôi và vợ tôi trong trường hợp như thế, vậy nên cô phải xin lỗi vợ tôi mới phải.

Văn Ly còn tưởng là mình nghe nhầm:
Anh nói cái gì? Anh có nhầm không vậy? Anh bảo tôi xin lỗi cô ta?


Cô muốn nghe điều gì?
Phong Diệc Hà6nh mở miệng hỏi.
Văn Ly cắn răng, cười lạnh một tiếng:
Vừa rồi trong bữa tiệc, Trần Tử Nhiễm đối xử với tôi như thế, 5chẳng lẽ anh không định cho tôi một lời giải thích hợp lý sao?


Cậu tìm tôi làm gì? Có phải Phi Linh gặp chuyện gì rồi không?

Cố Ngôn Quyết ngây ra một lát rồi mới hiểu ra Phi Linh mà Phong Diệc Hành nói là ai, anh vẫn chưa quen với cái tên này.
Đối với Phong Diệc Hành, lời nói của Văn Ly thực sự rất vô vị, chỉ có đồ ngốc như Trần Tử Nhiễm mới nổi giận thôi.

Ồ? Thế sao?
Phong Diệc Hành vân ve ngón tay, thản nhiên nói ra một câu:
Chắc là cô biết Mỹ Kỳ và Lý Chí chứ nhỉ?

Nhìn gương mặt ấy, Văn Ly cảm thấy quen quen, nhưng lại không nghĩ ra được từng gặp ở đâu.
Tài xế nhếch môi cười, đôi mắt như muốn hút hồn người ta:
Cô Văn, thất lễ rồi.

Cố Ngôn Quyết cạn lời, anh em họ mới nhận nhau chưa được bao lâu mà, ở đâu ra cái cảm xúc bảo vệ em gái như thế?

Bây giờ cậu ấy đang ở cùng với Thẩm Thiên Trường, anh không muốn cũng phải giúp.


Cô Văn có thể xuống xe được rồi đấy!

Văn Ly sửng sốt:
Nơi này cách nhà tôi xa như thế, anh bảo tôi xuống xe ở đây?


Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Thiên Trường Chi Cửu. Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Một người bày kế ép anh phải tới nước M, người còn lại kéo anh tới làm tài xế miễn phí ngay khi siêu sao là anh đây vừa xuống máy bay.

Bộ trưởng Phong, anh cứ để cô Văn yêu kiều ấy về một mình à?


Đúng là gặp phải vấn đề nan giải, có thể tiếp theo Lục Chi Cửu sẽ cần sự trợ giúp trong nước.


Tôi không quan tâm tới cậu ta.

Phong Diệc Hành hơi ghé đầu sang:
Tôi cũng muốn hỏi cô Văn, cái gì gọi là giải thích ‘hợp lý’? Hay là tôi lại phát đoạn ghi âm ấy cho cô nghe một lần nữa, để cô tìm xem có lời giải thích ‘hợp lý’ nào hay không?

Văn Ly bóp chặt thành ghế, hung tợn nói:
Phong Diệc Hành, anh có ý gì hả? Nếu không muốn xin lỗi tôi thì cần gì phải giả vờ giả vịt đưa tôi về?!

Phong Diệc Hành tỏ vẻ không hiểu:
Giải thích hợp lý?


Đúng thế!


Sở dĩ tôi đưa cô đi là bởi vì không muốn cô khó xử trước mặt mọi người, bây giờ tôi có vợ rồi, không tiện đưa người khác giới về nhà, mời cô Văn tự trọng.

Tài xế vẫn ngồi im ở ghế lái nãy giờ, Phong Diệc Hành vừa dứt lời, anh ta bỗng mở cửa xe ra.
Lúc trở lại biệt thự nhà họ Văn, Văn Ly đã ướt sũng cả người.

Từ vị trí xuống xe cho đến biệt thự nhà họ Văn, không có một chiếc xe nào đi ngang qua cả, điện thoại thì hết pin, cô ta đã phải đi hai cây số với đôi giày cao gót mười hai cen ti mét!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.