Chương 722: Cớ sao nhiễm phong trần (28)


Cô ta đi qua phòng khách, lại nhìn thấy bố mình là ông Văn Càn đang ngồi trên xô pha, đeo kính lão chăm chú đọc tài liệu trong tay.

Thấ8y Văn Ly tiến vào, Văn Càn đẩy gọng kính, nhíu mày nói:
Tiểu Ly, sao con lại ướt sũng thế này?

Trần Tử Nhiễm thở dài một hơi:
Haizz. Em Hai, em thật tốt, sao Phong Diệc Hành chẳng giống em gì cả.

Phong Phi Dịch nhướng mày lên:
Lúc trước em thấy chị luôn gọi anh Cả là Phong Diệc Trần, sao bây giờ lại không gọi như thế nữa?

Trần Tử Nhiễm lúng túng:
Ờ thì… Lúc ấy chị không biết nguồn gốc của cái tên ấy…


Thực ra anh Cả rất thích cái tên này.

Văn Càn than thở một tiếng:
Haizz, nếu lúc trước Phong Diệc Hành không hủy bỏ hôn ước thì bây giờ vị trí ấy chính là của con rồi.


Vốn con cũng chẳng ham hố gì vị trí ấy. Bố à, con nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, rõ ràng xuất thân của Phong Diệc Hành đê tiện đến thế, vì sao bố cứ nhất quyết phải gả con cho anh ta?

Trần Tử Nhiễm chỉ vào biển quảng cáo của nhà hàng kia:
Ăn ở đó!

Phong Phi Dịch nhìn theo hướng mà cô chỉ:
Ẩm thực thành phố Phong?


Vậy thì vì sao còn đổi tên?

Tối nay, nghe thấy những lời nói khó nghe của Văn Ly, cô còn tưởng lúc trước mình gọi thẳng tên của Phong Diệc Trần là sỉ nhục anh cơ, vậy nên cô thấy hơi áy náy một chút xíu, nhưng chỉ chút xíu mà thôi!

Bởi vì anh ta là người thừa kế do Phong Dung Hải lựa chọn, con gả tới đó thì tương lai con sẽ là bà chủ tương lai!


Bà chủ thì có gì hay. Đúng là nhà họ Phong có quyền thế, nhưng nhà họ Văn chúng ta cũng đâu kém cạnh gì, chẳng lẽ nhất định phải bám vào nhà bọn họ thì chúng ta mới có giá trị sao?

Nhìn người con gái với lớp trang điểm lem luốc trong gương, cô ta không khỏi bật khóc.
Rốt cuộc cô ta đã ngu xuẩn đến mức nào mới tự tay vứt cơ hội ấy đi!
Văn Ly gần như không thể tin vào tai mình:
Bố nói cái gì? Phong Diệc Hành đã trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Phong?


Đúng thế, thiệp đỏ đã gửi tới rồi, sau này con đừng gọi thẳng tên của Phong Diệc Hành nữa. Bắt đầu từ ngày mai, con cũng phải gọi cậu ta là gia chủ như bố. Còn về vợ cậu ta, cho dù cô ta có thành kiến với con thật thì tốt nhất con cứ tránh gặp mặt cô ta đi. Trong mấy gia tộc lớn ở thành phố Phong, nhà họ Văn chúng ta là có nền tảng yếu nhất, phải tránh xung đột với nhà họ Phong…


Ừm, cảm thấy hơi đói.


Chị muốn ăn cái gì?

Văn Ly xoắn ngón tay:
Nhưng Phong Diệc Hành có xuất thân như thế, làm sao ông cụ Phong lại để anh ta ngồi lên vị trí gia chủ được? Chẳng lẽ con trai của Phong Tri Ngộ là Phong Phi Dịch không thích hợp hơn anh ta sao?

Văn Càn tháo kính xuống rồi thản nhiên lắc đầu:
Mặc dù thành phố Phong luôn chú trọng huyết thống, nhưng nhà họ Phong cũng từng có người thừa kế với xuất thân không tốt. Là người thừa kế của nhà họ Phong thì điều quan trọng nhất là phải có năng lực để gánh vác những trọng trách lớn. Huống chi, vừa rồi ông cụ Phong đã gửi thiệp đỏ báo tin cho chúng ta, kể từ hôm nay, Phong Diệc Hành sẽ chính thức tiếp nhận vị trí của Phong Tri Ngộ, trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Phong.

Văn Ly đờ đẫn đứng lên:
Bố, vì sao bố không nói cho con biết những chuyện ấy từ trước?

Văn Càn nhíu mày than thở:
Nói cho con thì có tác dụng gì. Nếu không phải bởi vì gia chủ có xuất thân không tốt thì vị trí vị hôn thê của cậu ta đâu đến lượt nhà họ Văn chúng ta. Nhưng không ngờ con và gia chủ không có duyên phận, thật đáng tiếc…


Tối nay con về với ai? Sao lại bảo tài xế lái xe về trước?

Văn Ly6 cắn môi:
Phong Diệc Hành đã đưa con về.

Tuy nói là đi dạo, nhưng cũng chỉ là ngồi trong xe đi khắp các ngõ ngách. Ở thành phố Phong có quá nhiều cơ quan truyền thông xàm xí, cô không nên chủ động thò mặt ra cho bọn họ viết linh tinh.
Mặc dù tối nay cô cảm thấy tên Phong Diệc Hành tự luyến ấy hơi đáng ghét, nhưng cô sẽ không thất đức đến mức dùng chuyện này để hại anh.
Không, cô ta không cam lòng, không cam lòng!
Vị trí chủ mẫu của nhà họ Phong vốn dĩ phải là của cô ta!
Trần Tử Nhiễm gật đầu:
Lúc ở thành phố Vân đã ăn một lần rồi, không biết có nguyên nước nguyên vị hay không.


Em nhớ là trong biệt thự Bộ trưởng có đầu bếp thành phố Phong, sau này chị dâu sẽ được ăn thoải mái rồi.

Nếu nói chuyện bị Trần Tử Nhiễm lột quần áo, bị Phong Diệc Hành đuổi xuống xe đã là chật vật rồi, vậy thì giờ khắc này, những lời nói của Văn Càn chẳng khác nào tia sét đánh thẳng vào người Văn Ly.
Cô ta hoảng hốt về phòng, vào nhà tắm đóng cửa lại.

Thật không?


Em không lừa chị đâu.

Nhìn thấy Văn Càn, Văn Ly tủi hờn muố3n khóc, cô ta đá giày cao gót ra rồi đi về phía trước, nước mắt gần như muốn tràn ra:
Bố…

Nhưng bớt chợt nghĩ tới lời uy hiếp của Ph9ong Diệc Hành, cô ta chỉ đành nuốt sự tủi hờn ấy vào bụng.

Sao con lại xung đột với vợ cậu ta?

Văn Ly thản nhiên cười lạnh:
Chắc là bởi vì cô ta để bụng chuyện con từng có hôn ước với Phong Diệc Hành, cảm thấy ngứa mắt với con.


Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Thiên Trường Chi Cửu. Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Bởi vì ông nội nói là chữ ‘Trần’ có ngụ ý không tốt, con cháu của nhà họ Phong thì làm gì có chuyện như hạt cát, vậy nên đã đổi thành ‘Hành’, đồng âm với chữ Ngọc.


Vì sao ông nội không đổi thành một cái tên tương tự như các em, Phong Phi gì gì đó ấy.

Văn Càn nhìn Văn Ly, cuối cùng ông ta hít một hơi thật sâu:
Tiểu Ly, con không hiểu nhà họ Phong rồi. Trăm năm trước, cả thành phố Phong đều là của nhà họ Phong, lịch sử của nhà họ Phong có thể ngược dòng từ ngàn năm về trước. Hiện tại ở thành phố Phong, bất kể là nhà họ Văn, nhà họ Triệu, nhà họ Lê hay thậm chí là nhà họ Hoắc thì đều có những bí mật nằm trong tay nhà họ Phong. Nhà họ Phong muốn bóp chết chúng ta thì còn dễ hơn bóp chết một con kiến. Con có biết vì sao rõ ràng thành phố Phong có mấy gia tộc lớn, nhưng bên ngoài lại chỉ nói tới nhà họ Phong không? Bởi vì trăm năm trước, tổ tiên của chúng ta chỉ là người hầu của nhà họ Phong mà thôi.


Vị trí gia chủ đã bỏ trống hai mươi năm, chúng ta mới có cơ hội phát triển. Đời này bố chỉ có một đứa con gái là con, nếu con có thể gả tới nhà họ Phong, cho dù bố nhắm mắt xuôi tay thì cũng không cần lo con không có nơi nương tựa.


Phong Diệc Hành?
Đôi mắt của Văn Càn bỗng sáng lên.

Ừm, bố đừng nghĩ nhiều, con 5và Phong Diệc Hành không có cơ hội đâu, bởi vì vợ anh ta xảy ra mâu thuẫn với con, vậy nên anh ta đã tiễn con một đoạt để bày tỏ sự áy náy.


Em Hai, em có đói không?

Phong Phi Dịch đặt điện thoại xuống rồi quay đầu nhìn cô
Chị dâu đói rồi à?

Đó là một nhà hàng với lối ẩm thực thành phố Phong.
Trần Tử Nhiễm ngồi thẳng dậy, vừa rồi tiêu tốn thể lực, bây giờ cô đang cảm thấy bụng trống trơn.
Lúc đầu Trần Tử Nhiễm định bảo Phong Phi Dịch đưa mình tới bờ biển chơi, kết quả cô mới cởi giày ra và đi được vài bước trên bờ cát thì trời lại đổ mưa.
Trong lòng cô thầm mắng ông trời mấy lần liền, đành bảo Phong Phi Dịch đưa mình đi dạo khắp trung tâm thành phố.
Ai bảo cô là người lương thiện thích lấy ơn báo oán cơ chứ!
Trần Tử Nhiễm ngồi trong xe, nhìn những ánh đèn rực rỡ trên đường, cô bất chợt nhìn thấy biển quảng cáo bắt mắt.

Hứ?


Anh Cả rất thích cái tên này, cũng rất thương mẹ anh ấy.

Phong Phi Dịch còn nhớ, vào hôm ông nội muốn đổi tên cho Phong Diệc Hành, Phong Diệc Hành chỉ đưa ra một yêu cầu, đó là giữ lại chữ Diệc.

Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn trốn đi khóc một mình rất lâu.


Vậy nên em mới nói là anh Cả rất thương mẹ mình.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.