Chương 727: Cớ sao nhiễm phong trần (31)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1353 chữ
- 2022-02-19 04:20:22
Sau khi bị ép chụp mấy bức ảnh vợ chồng thắm thiết với Phong Diệc Hành, rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng được ra khỏi phòng họp.
Trở lại bi8ệt thự, cô ngồi xuống và cầm điện thoại lên thì mới phát hiện ra rằng WeChat của mình đã nổ tung rồi.
Cô rúc trong chăn, điện thoại lại rung lên, cầm lên xem, ngoài Trần Tử Mặc ra thì còn có ai.
Lúc trước, vì phòng ngừa Trần Tử Mặc giám thị cô, cô đã chặn anh trong WeChat, vậy nên Trần Tử Mặc chỉ có thể gửi tin nhắn bình thường cho cô.
[Rõ ràng anh không cần chiếc khăn ấy nữa, vậy nên em mới cho vào túi, anh đừng tưởng bở!]
[Anh nói là không cần bao giờ? Đã dính nước mũi của em rồi, em không biết tự giác giặt sạch rồi trả lại cho anh à?]
Thế là cô ngồi dậy khỏi giường, lấy va li của mình ra khỏi tù, lục tìm chiếc áo khoác hôm ấy rồi cho tay vào túi mò thử, quả nhiên có một chiếc khăn tay.
Trần Tử Nhiễm lấy ra ngửi thử… Đúng là có mùi nôn mửa.
Đến nhóm tiếp theo.
(Nhóm chat) [Sáu người].
Có người hỏi tình hình, có người nói đỉnh của chóp, có người thảng thốt, còn có người gửi ảnh động (gif).
Trần Tử Nhiễm nhìn tấm ảnh động ấy, đó là ảnh khi cô ngẩn ngơ nhìn Phong Diệc Hành.
Đánh chết cô thì cô cũng không thể tin được rằng mình lại nhìn Phong Diệc Hành bằng ánh mắt ấy, bây giờ thì chỉ muốn tự chọc mù mắt thôi.
Cô lặng lẽ thoát khỏi nhóm chat.
Cô run rẩy mở tin nhắn mới nhất ra, là nhóm đám bạn học cũ mà cô cũng không nhớ là mình đã vào từ bao giờ.
Quả nhiên, tất cả đều tag cô.
Về phòng ngủ.
Trần Tử Nhiễm lên lầu hai, thay quần áo rồi ngả vật xuống giường.
Nhìn chiếc khăn dúm dó ấy, Trần Tử Nhiễm bỗng quăng nó thẳng vào bồn.
Vì sao cô lại vô dụng đến thế, ngay cả một chiếc khăn tay cũng không giặt được!
Trần Tử Nhiễm: [Tình cảm cái quần, tôi chỉ ngẫm nghĩ về cuộc đời thôi!]
Lục Chi Vũ: [Ừm, nhìn Phong Diệc Hành rồi ngẫm nghĩ về cuộc đời, vui đấy…]
[Không cần, chuyện của em để tự em lo!]
[Khoảng thời gian tới anh không có thời gian tới thành phố Phong đâu.]
Cô đang định nhắn lại thì Trần Tử Mặc lại gửi thêm một tin nữa.
[Ông già mà nhìn thấy bức ảnh chụp màn hình ấy thì sẽ buồn lắm đây.]
Mẹ kiếp, uổng công cô cảm động!
Thế là cô nhanh chóng gõ mấy chữ rồi gửi đi.
Ai ai cũng kích động không thôi, hoàn toàn phớt lờ Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Nhiễm chẳng có tâm trạng đâu mà đọc tiếp nữa. Cô thoát khỏi cửa sổ trò chuyện, nghĩ lại vẫn thấy chưa đủ, thế là trực tiếp xóa WeChat luôn, xóa cả ứng dụng đọc báo nữa, email cũng xóa luôn đi.
Thịnh Lam: [@Trần Tử Nhiễm, tôi biết ngay là cô không khá lên được mà.]
Lục Chi Vũ: [Trời ạ, thật không muốn nhìn luôn. Tiểu Nhiễm, em phải chừa chút mặt mũi chứ!]
Trong bức ảnh, cô ngồi im như một tảng đá, cứ thế nhìn Phong Diệc Hành, nếu không có ánh đèn flash lấp lóe thì cô còn tưởng là một bức ảnh bình thường nữa.
Nhìn dáng vẻ ngu đần ấy của mình, Trần Tử Nhiễm chỉ muốn chui vào màn hình tát cho chính mình mấy cái.
Trực tiếp?!!
Trần Tử Nhiễm đứng bật dậy:
Vậy nên tất cả quá trình vừa rồi được phát trực tiếp mà không cần kiểm du5yệt ấy hả?
Trần Tử Nhiễm: [Đậu xanh, rốt cuộc là ai đã cắt ra cái bức ảnh phiến diện này, rảnh quá không có chuyện gì làm à?]
Thịnh Lam: [Trần Tử Nhiễm, tôi trách oan cho cô rồi, không ngờ cô lại có tình cảm sâu đậm với Phong Diệc Hành như thế. Tôi chúc hai người bên nhau đến đầu bạc răng long!
Cô cầm vào nhà tắm, mở nước ấm lên rồi cho nước giặt vào.
Sau một hồi vò cẩn thận, cô mới phát hiện ra chiếc khăn tay này không thể giặt bằng nước được.
[Ai mượn anh tới, tốt nhất là anh đừng bao giờ tới, ai tới người ấy là cún con!]
[Vậy em mang khăn tay của anh đi làm gì, chẳng phải là để nhìn đồ vật nhớ người chứ sao?]
Có hơn một trăm tin nhắn chưa đ3ọc, hơn ba trăm bình luận trong bảng tin.
Thấy vậy, Trần Tử Nhiễm suýt thì quăng cả điện thoại đi.
Thực ra hôm nay cô ngủ đến trưa rồi nên lúc này không hề mệt mỏi.
Nhưng tâm lý của cô mệt mỏi!
Khăn tay nào?
Trần Tử Nhiễm hơi sửng sốt, cô bỗng nhớ ra rằng tối hôm đó mình đã dùng khăn của Trần Tử Mặc lau miệng, sau đó tiện tay nhét vào túi áo khoác.
[Không muốn lên hot search thì anh có thể gỡ xuống cho em.]
Đọc tin nhắn ấy, Trần Tử Nhiễm cảm thấy sống mũi cay cay, mặc dù Trần Tử Mặc là đồ vắt cổ chày ra nước, nhưng tóm lại vẫn tốt với cô.
Cô quay đầu nhìn Phong Diệ9c Hành:
Tin tức lan nhanh như thế sao?
Vưu Thương đứng ở bên cạnh, anh ta lên tiếng:
Phu nhân, buổi phỏng vấn hôm nay được phát tr6ực tiếp.
Ừm, trực tiếp nó thế mà.
Đậu má, vậy những lời nói không đứng đắn của Phong Diệc Hành vừa rồi cũng truyền ra hết rồi sao??
Lục Chi Lộ: [Tiểu Nhiễm, em định bao giờ tổ chức đám cưới?]
Tống Ngưng Y: [Tổng Giám đốc Tiểu Trần giỏi lắm, cô tới thành phố Phong rồi mà vẫn không quên đưa Tài chính Thiên Nhiên lên hot search, hẳn là sẽ tiết kiệm được kha khá chi phí PR tháng này. Nhưng mà Tiểu Nhiễm này, cô vẫn nên dè dặt một chút thì hơn (che mặt)~]
[Một cái khăn thôi mà, có gì mà ghê gớm! Em cũng đầy tiền nhé!]
[Ừ, phiên bản giới hạn kỷ niệm năm mươi năm của Paires, tự em tra giá đi, đến lúc đó anh sẽ bảo Tống Ngưng Y trừ từ tiền chia hoa hồng cuối năm của em.]
Thấy anh lại định trừ tiền chia hoa hồng của mình, Trần Tử Nhiễm lại nổi khùng lên, lúc trước đã trừ bao nhiêu tiền của cô vì đống quà cho nhà họ Phong rồi!
Chỉ là một cái khăn ghẻ mà thôi, còn lâu cô mới uổng phí số tiền ấy.
Lục Chi Lộ: [Tiểu Nhiễm, đây đâu phải là phiến diện, rõ ràng là tổng kết tư tưởng xuyên suốt cả câu chuyện mà.]
Tống Ngưng Y: [Lên top một hot search rồi! Tháng này không cần PR luôn, cám ơn Tổng Giám đốc Tiểu Trần đã giúp đỡ toàn thể nhân viên, ha ha~]
Cô nổi giận đùng đùng về phòng, cầm điện thoại lên gọi vào số của Trần Tử Mặc.
A lô, Trần Tử Mặc, em tuyên bố là chiếc khăn yêu dấu của anh bị giặt hỏng rồi, nếu anh dám trừ một đồng tiền của em, em sẽ đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh!
Không biết nằm ướp bao lâu trên giường, đến khi bầu trời tối dần, Trần Tử Nhiễm mới bò dậy.
Cô vào trong phòng khách, ngoài Vu Cầm ra thì còn có Vưu Mạn.
Xóa một lèo năm, sáu ứng dụng, Trần Tử Nhiễm mới thở phào một hơi, xoay người đi với dáng vẻ chán nản.
Em định đi đâu?
Phong Diệc Hành mở miệng hỏi.
Người khác bắt nạt cô đã đành, ngay cả Trần Tử Mặc cũng bắt nạt cô.
Kể từ khi tới cái thành phố Phong chết tiệt này, cô chưa gặp một chuyện nào vui vẻ hết!
Thấy cô xuống lầu, Vưu Mạn lấy mấy tệp tài liệu trong cặp công văn ra đưa cho cô.
Trần Tử Nhiễm cầm lấy xem, là lịch trình mấy ngày tới của Phong Diệc Hành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.