Chương 729: Cớ sao nhiễm phong trần (32)


Anh đẩy cửa vào, Trần Tử Nhiễm đang ngồi trước bàn, gục ngủ trong đống tài liệu.

Vẻ mặt của Phong Diệc Hành hơi dịu đi, anh8 bước tới bế cô lên.

Về đến phòng ngủ, anh đặt Trần Tử Nhiễm lên giường rồi cầm áo ngủ vào nhà tắm.

Các người cảm thấy tôi dễ bắt nạt, cảm thấy tôi từ nơi khác tới, không có chống lưng, không có họ hàng ở thành phố Phong, vậy nên đều muốn bắt nạt tôi!

Trần Tử Nhiễm thừa nhận là cô không đấu lại được Phong Diệc Hành, ngay từ đầu, cô luôn là kẻ bị dắt mũi.
Vốn dĩ cô cũng định sẽ sống như thế suốt đời, nhưng cô đã nhượng bộ đến mức này rồi mà Phong Diệc Hành còn bắt nạt cô như thế.
Phong Diệc Hành buông Trần Tử Nhiễm ra, đôi mắt hiện lên ý cười:
Trần Tử Nhiễm, vậy nên anh có thể hiểu là em đang ghen không?

Trần Tử Nhiễm lại muốn đạp anh, nhưng Phong Diệc Hành mới chỉ buông tay cô ra thôi, còn chân thì chưa.
Trần Tử Nhiễm thở hổn hển:
Phong Diệc Hành, dựa vào đâu mà anh nói tôi hát không hay?

Trần Tử Nhiễm muốn trở mình, nhưng cô không thể thoát ra khỏi cánh tay của anh được.
Cô cắn răng, giơ chân lên đạp vào đùi Phong Diệc Hành.
Chân bị đau, Phong Diệc Hành lập tức mở mắt ra.
Trần Tử Nhiễm hơi sững sờ, sau đó, nước mắt cô bất giác tuôn ra.

Hu hu hu…

Thấy cô khóc, Phong Diệc Hành lập tức luống cuống.
Kết quả ông chủ cũ chỉ vào khu vực khán giả, Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn sang, khu vực khán giả không còn một ai, ngoại trừ Phong Diệc Hành đang ngồi ở chính giữa!!
Trần Tử Nhiễm giật mình tỉnh giấc.
Cô mở mắt ra, ngơ ngác nhìn quanh, sau đó không khỏi thở dài một hơi, may mà chỉ là một giấc mơ.
Phong Diệc Hành nhìn Trần Tử Nhiễm, dịu dàng mở miệng:
Đừng khóc, sau này ở thành phố Phong, không ai có thể bắt nạt em hết.


Không ai có thể bắt nạt tôi, chỉ có anh bắt nạt tôi, anh ép tôi quan hệ với anh, ép tôi làm vị hôn thê của anh, ép tôi tham gia tiệc tối, còn để người yêu cũ và vị hôn thê cũ của anh tới gây chuyện với tôi, anh chưa bao giờ tôn trọng tôi hết!

Má chứ, từ hôm qua đến giờ, cô luôn cảm thấy đầu óc mình có vấn đề nên mới bênh vực anh ta, giúp anh ta dạy dỗ Văn Ly và Triệu Thư Vân.
Anh đứng lên khỏi mặt đất, vươn tay ra bật đèn lên, nhìn thấy Trần Tử Nhiễm đang co vào một góc giường, ánh mắt cảnh giác như một chú mèo con.
Vẻ mặt của Phong Diệc Hành không có một chút thay đổi nào, anh lại ngồi xuống cạnh giường.
Thấy anh định nằm xuống, Trần Tử Nhiễm lại giơ chân ra đá anh, nhưng đá hai cái mà không xi nhê gì.

Anh chỉ muốn ngủ thôi.
Phong Diệc Hành đáp lại.

Tôi ghét nhất là người nói không giữ lời!


Vậy nên anh làm em thất vọng lắm hả?

Cô tức đến mức nghiến răng ken két, dứt khoát dùng cả tay cả chân, quyết tâm đẩy Phong Diệc Hành xuống giường.
Hiển nhiên Phong Diệc Hành đã mất kiên nhẫn rồi, anh bỗng vươn tay ra túm lấy chân của Trần Tử Nhiễm, tay còn lại thì giữ chặt cổ tay cô.

Phong Diệc Hành, anh có biết xấu hổ không vậy?!
Trần Tử Nhiễm không nhúc nhích được gì, chỉ có thể gào lên.
Trần Tử Nhiễm 3ngủ rất say sưa, thậm chí còn nằm mơ. Cô mơ thấy mình đánh ghi-ta và ca hát trong một quán bar mà cô từng làm việc. Thẩm Thiên Trư9ờng ngồi cách đó không xa, vừa cười với cô vừa uống một ly rượu nhẹ.
Nhưng không khí trong quán bar ngày một nóng, cô đứng6 trên sân khấu, nóng đến mức toát hết mồ hôi. Cô gọi ông chủ tới hỏi xem chuyện gì đang xảy ra thì ông chủ lại nói là có người vừa5 mua lại quán bar, ông chủ mới nói là cô hát khó nghe nên không cho bật điều hòa.
Cô tức lộn ruột, đặt ghi-ta xuống rồi định đi tranh luận với ông chủ mới.
Nhưng… Vì sao cô lại nằm trên giường, còn có một cánh tay ôm lấy eo cô nữa??
Cô quay đầu lại, trong bóng đêm, hơi thở đàn ông ở ngay kế bên…
Đậu xanh, tên khốn Phong Diệc Hành!
Từ hôm qua đến giờ, rốt cuộc anh cũng hỏi ra câu ấy.
Trần Tử Nhiễm nhìn chằm chằm vào anh, tức đến mức đỏ cả mặt:
Đúng thế, tôi ghét anh! Ghét người thành phố Phong, ghét lũ truyền thông ngu ngốc, ghét tất cả mọi thứ ở đây!


Ghét cũng vô dụng, em không thể về được, cả đời này cũng không về được.

Nhưng ngay sau đó, chân của Trần Tử Nhiễm lại đá vào eo anh, cô dùng sức đạp mấy cái liền.

Rầm…

Phong Diệc Hành bị đạp xuống giường.
Đời này cô ghét nhất người khác nói cô hát không hay!

Cho dù ở trong mơ cũng không được!

Phong Diệc Hành nhíu mày lại:
Anh chưa từng nói em hát không hay.


Anh còn chưa nghe cô hát bao giờ nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.