Chương 735: Cớ sao nhiễm phong trần (36)


Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn Phong Diệc Hành:
Em nhớ trước khi tới thành phố Phong, ở nhà ông ngoại em ở thành phố Hải từng xảy ra một chuyện. 8Cậu em thích làm việc thiện, nhiều năm trước, ông ấy đã giúp đỡ một học sinh có hoàn cảnh khó khăn, từ chi phí sinh hoạt cho tới học phí, chỉ 3cần người học sinh ấy mở miệng, cậu em đều giúp đỡ hết mình. Cho đến tận khi người học sinh ấy học xong đại học, cậu em cho rằng anh ta đã có 9khả năng tự lực cánh sinh nên đã ngừng trợ cấp và cắt đứt liên lạc. Nhưng sau khi tốt nghiệp, mãi mà người học sinh ấy không tìm được công việ6c nào hài lòng, không biết anh ta đã làm cách nào để lấy được số liên lạc của cậu em, yêu cầu cậu em tìm việc cho anh ta. Lúc đầu cậu em cũng 5từ chối thẳng thừng, nhưng ai ngờ một thời gian sau người học sinh ấy lại tìm tới tận nhà, chất vấn cậu em rằng đã giúp anh ta nhiều năm như thế rồi, vì sao không giúp cho chót, còn ép cậu em phải tìm việc cho anh ta. Anh nói xem, có phải loại người như vậy trơ tráo lắm không?


Phong Diệc Hành nhướng đuôi lông mày lên, phối hợp nói:
Đúng là rất trơ tráo.

Thấy Ngụy Thái Thanh tức đến mức mặt đỏ phừng phừng, Trần Tử Nhiễm không khỏi cảm thấy khoái trá.
May mà mấy hôm nay cô đã đọc lịch sử về nhà họ Phong mà Phong Phi Dịch gửi cho cô, nếu không thì không biết hôm nay sẽ bị mấy lão già này chèn ép như thế nào đây.
Nhìn vào ánh mắt của Hoắc Hữu, Ngụy Thái Thanh lườm Trần Tử Nhiễm một cái rồi cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng.
Văn Càn ở bên cạnh cũng cúi đầu giả vờ ăn cơm, bởi vì cách đây không lâu con gái ông ta cũng mới bị Phong Diệc Hành hủy bỏ hôn ước, hơn nữa trăm năm trước, nhà họ Văn còn không bằng người đánh xe, ông ta không muốn rước họa vào người.
Bây giờ nhà họ Hoắc đã có mối quan hệ thông gia với nhà họ Khúc ở thành phố Vũ, việc thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Phong đang nằm trong tầm tay.
Chỉ có điều thời cơ vẫn chưa chín muồi, không thể hành động lỗ mãng được.
Trăm năm trước, mấy gia tộc lớn chỉ là người hầu của nhà họ Phong, đến thời cận đại, hầu hết bọn họ đều phải dựa vào nhà họ Phong để phát triển.
Rõ ràng Trần Tử Nhiễm đang mượn câu chuyện ấy để mỉa mai thái độ của bọn họ với Phong Diệc Hành, nói bọn họ không biết báo ơn, là người mà không bằng một con chó.

Nhưng tôi buồn ngủ lắm, muốn về ngủ.

Phong Diệc Hành ghé người, cúi đầu tới gần cô:
Ở đây với anh một lát nữa, xử lý xong là anh sẽ bảo đầu bếp của bữa tiệc này tới biệt thự Bộ trưởng làm thức ăn cho em, được không?

Sắc mặt của Ngụy Thái Thanh khó coi vô cùng:
Phu nhân biết kể chuyện thật đấy, không biết gia đình nào đã dạy dỗ ra những lời nói vô lễ và hàm chứa ẩn ý này kia như vậy, những lời ba lăng nhăng ấy thật sự khiến tôi được mở rộng tầm mắt.

Trần Tử Nhiễm cười lạnh trong lòng, tên Ngụy Thái Thanh này đúng là không biết điều.
Một bàn tay lớn đặt lên chỗ đau, Trần Tử Nhiễm hơi sửng sốt.
Phong Diệc Hành xoa phần trán vừa bị đụng phải cho cô.
Trần Tử Nhiễm ăn đau, cô hít sâu một tiếng, tự nhiên ngồi gần như thế làm gì?
Trán cô đau chết mất!
Đôi mắt của Trần Tử Nhiễm sáng lên:
Anh nói thật không?

Cô quay đầu lại, bởi vì Phong Diệc Hành cách cô quá gần nên trán của cô va thẳng vào cằm anh.

Cậu em còn rất thích những loài động vật nhỏ, hay nhặt chó mèo lang thang về nhà. Sau này mợ em phản đối gắt quá, ông ấy mới dần sửa lại thói quen này. Có một lần nọ, em họ em mất tích, cậu mợ em tìm mười mấy tiếng đồng hồ, thậm chí còn báo cảnh sát mà vẫn không tìm được. Sau đó cậu em tới một công trường bỏ hoang, một chú chó lang thang ở đâu tới cắn chặt ống quần của cậu em. Cuối cùng cậu em đành phải đi theo nó, tới cạnh một chiếc giếng bỏ không, thì ra em họ em ham chơi rồi bất cẩn rơi xuống đó. Sau này cậu em mới nhớ ra rằng mình từng cho chú chó lang thang ấy ăn mấy lần.

Vưu Hồng trầm ngâm nói:
Chú chó ấy thật thông minh, biết rằng có ơn phải báo.

Những nghi thức sau cùng của đám cưới cũng đang diễn ra.
Hoắc Hữu đứng lên, đại diện nhà trai lên sân khấu phát biểu, sau đó là đến lượt người lớn bên nhà gái phát biểu, cuối cùng là chú rể hôn cô dâu.
Trong cái giới thượng lưu này của thành phố Phong, mấy gia tộc lớn luôn khoe khoang địa vị và xuất thân của mình, nhưng thực ra tổ tiên của bọn họ mới là những nô lệ thấp hèn.
Có một câu rất đúng, càng thiếu thứ gì thì càng muốn thể hiện thứ ấy.

Nhà họ Ngụy ở Đông Lĩnh là người đánh xe của nhà họ Phong.
Phong Diệc Hành thản nhiên mở miệng.
Trăm năm trước, người nhà họ Ngụy từ khu Đông Lĩnh tới chỉ là người đánh xe ngựa cho nhà họ Phong.
Con gái của Ngụy Thái Thanh chính là vị hôn thê đầu tiên của Phong Diệc Hành - Ngụy Nhã Quân.

Ừm, vợ nói đúng lắm.

Nhưng rồi nghĩ tới điều gì đó, Trần Tử Nhiễm hất tay anh ra, sau đó lấy gương trong túi xách ra soi.
Nơi vừa bị đập vào hơi đỏ, nhưng chỗ mà Phong Diệc Hành xoa thì đã bay hết kem nền rồi…
Anh nhìn Trần Tử Nhiễm, bỗng vươn tay ra nắm chặt tay cô, ánh mắt sáng rực.
Cái nhìn của anh khiến Trần Tử Nhiễm sởn tóc gáy, cô muốn rút tay ra, nhưng Phong Diệc Hành cầm rất chặt, cô không rút ra nổi.
Thế nhưng Trần Tử Nhiễm lại lắc đầu:
Chú Vưu, điều tôi muốn nói không phải là thế.

Vưu Hồng hơi ngạc nhiên:
Không biết ý của phu nhân là?

Đám người này giống hệt với Văn Ly và Triệu Thư Vân, điển hình cho đám ăn no rửng mỡ, kiểu người ngứa đòn.
Sau một hồi tranh đấu ngầm, không ai lên tiếng nữa.
Cô thản nhiên liếc nhìn Ngụy Thái Thanh, bỗng nhíu mày rồi quay đầu nhìn Phong Diệc Hành:
Chồng à, mấy ngày trước em Hai gửi một quyển lịch sử nhà họ Phong cho em, có một vài chi tiết em quên mất rồi, ví dụ như, trước kia nhà chú Ngụy này làm gì ấy nhỉ?

Nghe cô gọi
chồng à
, ánh mắt của Phong Diệc Hành hơi dao động.

Phong Diệc Hành, bao giờ chúng ta mới được về?
Nhân lúc mọi người vỗ tay, Trần Tử Nhiễm rút tay mình ra khỏi tay Phong Diệc Hành.

Còn có chuyện chưa xử lý xong, chờ một lúc nữa đã.


Đau rồi hả?

Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt, rõ là thừa lời, cằm anh cứng như đá vậy.
Trần Tử Nhiễm ngừng giãy giụa, cô miễn cưỡng mỉm cười, giả vờ như rất ngạc nhiên:
À… Phải rồi, là người đánh xe!


Cuối cùng em cũng biết vì sao anh lại hủy bỏ hôn ước với nhà họ Ngụy rồi, chỉ là một gia tộc có xuất thân từ người đánh xe thì làm sao có thể sánh ngang và làm thông gia với nhà họ Phong được cơ chứ?

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Trần Tử Nhiễm cũng ăn no rồi, ngồi chung bàn với đám đàn ông chán thật đấy.
Chỉ vài câu nói là bọn họ đã tiết lộ rõ gốc gác của nhà họ Ngụy, Ngụy Thái Thanh tức đến mức muốn lật bàn bỏ đi.
Ngụy Thái Thanh đang định đứng lên thì Hoắc Hữu lại ho nhẹ một tiếng, ngầm nhắc nhở rằng đây là đám cưới của con trai ông ta.
Trần Tử Nhiễm đặt gương xuống, nhìn Phong Diệc Hành như muốn phát điên lên:
Sau này anh đừng đụng vào mặt tôi khi chưa có sự cho phép của tôi có được không?

Phong Diệc Hành nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

Ý tôi là, chó còn biết đền ơn đáp nghĩa, mà có người lại không biết cảm ơn, tựa như người học sinh nghèo và chú chó lang thang kia, cả hai đều từng được cậu tôi giúp đỡ, kết quả lại khác nhau một trời một vực, chú nói xem, có phải là người không bằng chó không?!

Trần Tử Nhiễm vừa dứt lời, ngoài Vưu Hồng ra thì những người trên bàn đều thay đổi sắc mặt.

Con gái trang điểm rồi là không được tùy tiện đụng vào, biết chưa?
Trần Tử Nhiễm trừng mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.