Chương 736: Cớ sao nhiễm phong trần (37)



Bộ trưởng Phong, nghi thức kết hôn của con tôi đến hồi kết rồi, hôm nay phu nhân cũng đã mệt mỏi, chi bằng về nghỉ ngơi trước đi?


Tuy rằng c8ách ăn nói rất khách sáo, nhưng trên thực tế, Hoắc Hữu đang đuổi khách.
Thế nhưng, những người ngồi trên bàn lại không nâng ly.
Hoắc Tử Ngang nhíu mày nhìn bố mình.
Cô dâu chú rể đi thay quần áo, lúc quay lại mời rượu thì tất nhiên là phải bắt đầu từ bàn chính.
Hoắc Tử Ngang dẫn cô Hai nhà họ Khúc chầm chậm bước tới bàn chính.
Câu nói ấy của Phong Diệc Hành khiến Hoắc Hữu nghẹn họng đến mức phát bực, mãi mà không nói ra được lời nào.
Những người trên bàn mỗi người một vẻ mặt, rốt cuộc bọn họ cũng dần dần phát hiện ra hôm nay Phong Diệc Hành tới đây không phải với mục đích đơn thuần là chúc mừng.
Nhà họ Hoắc làm những chuyện này là để phóng tín hiệu ra với người ngoài, rằng nhà họ Hoắc mới là gia tộc đứng đầu thành phố Phong.
Hôm nay mời Phong Diệc Hành tới đây cốt là nhân cơ hội nhắc nhở mọi người, rằng nhà họ Phong đã hoàn toàn suy tàn.

Vưu Hồng, ông c5ần gì phải gắt gỏng với tôi, tôi thấy phu nhân mệt rồi nên mới bảo bọn họ về nghỉ ngơi trước thôi.

Vưu Hồng cười lạnh trong lòng. Xưa nay Hoắc Hữu luôn biết cách lươn lẹo, không biết đã âm thầm mua chuộc bao nhiêu người, Ngụy Thái Thanh nóng vội thì xông lên làm con tốt thí mạng, còn nhà họ Hoắc thì ngồi mát ăn bát vàng.
Thực ra không chỉ là Hoắc Hữu, trong số mấy người cầm quyền các gia tộc ở đây, ngoài Vưu Hồng ra thì đều có vai vế nhỏ hơn hoặc là ngang bằng với Phong Diệc Hành, chỉ có điều thời gian đã quá lâu rồi, từ thời Phong Dung Hải, nhà họ Phong không mấy chú trọng chuyện này, mà các gia tộc cũng tự động quên đi.
Lúc trước Trần Tử Nhiễm chưa đọc kỹ gia phả của các gia tộc, cô chỉ nhớ là trong mấy gia tộc, nhà họ Hoắc là
sinh sôi
nhiều nhất, mười mấy đời nhà họ Phong còn chưa tốn nhiều giấy mực bằng mấy đời nhà họ Hoắc.
Nhưng bây giờ, bố anh ta lại bảo anh ta mời rượu Phong Diệc Hành trước?

Bố à, hôm nay có nhiều chú bác tới đây như thế, mời rượu người trẻ tuổi trước thì không hợp quy củ đâu ạ.
Hoắc Tử Ngang mở miệng nói.
Bây giờ nghe vậy, theo vai vế thì cô và Phong Diệc Hành là chú thím của Hoắc Hữu, trong lòng Trần Tử Nhiễm không khỏi cảm thấy kích động.
Chỉ cần mấy ông chú này cảm thấy khó chịu thì dù cô bị gọi già hơn một chút cũng không thành vấn đề.
Trong mấy gia tộc lớn, xuất thân của nhà họ Hoắc là tốt nhất, tổ tiên bọn họ là họ hàng xa nghèo khó của nhà họ Phong, bởi vì bần hàn nên mới thành phố Phong để nương tựa vào nhà họ Phong, vậy nên bây giờ, mấy gia tộc khác đều có ý định theo nhà họ Hoắc.
Trong những khách khứa tới tham dự tiệc cưới của Hoắc Tử Ngang, không ít người có địa vị cao tới từ thủ đô, chuyện nhà họ Hoắc muốn thế chỗ nhà họ Phong để trở thành gia tộc hàng đầu ở thành phố Phong đã quá rõ ràng rồi.
Ông ta bảo bọn họ đi như vậy thì đúng ý Trần Tử Nhiễm quá, dù sao cô 3cũng chẳng muốn ở lại cái nơi nhàm chán này.
Đang định đứng lên thì Phong Diệc Hành bỗng cầm lấy tay cô, sức lực trên ngón tay anh khiến cổ t9ay Trần Tử Nhiễm hơi đau.
Qua một hồi, Phong Diệc Hành vẫn rất bình thản, anh dùng tay cọ nhẹ vào chén trà trước mặt Trần Tử Nhiễm, chậm rãi lên tiếng nói:
Hôm nay tôi đưa phu nhân tới đây chỉ là để uống chén rượu mừng của chắt trai, cháu trai cảm thấy phu nhân tôi còn trẻ tuổi nên không nhận nổi một chén rượu mời sao?

Anh vừa dứt lời, rốt cuộc sắc mặt Hoắc Hữu cũng thay đổi.
Nhưng như vậy cũng tốt, bay trên trời càng lâu, đến khi ngã xuống mới càng đau.
Vưu Hồng kìm nén cơn tức, nhìn sang Phong Diệc Hành.
Cháu trai, chắt trai mà Phong Diệc Hành nói tới là chỉ bố con Hoắc Hữu và Hoắc Tử Ngang.
Bởi vì nếu tính theo gia phả thì vai vế của Hoắc Hữu còn thấp hơn Phong Diệc Hành, ông ta còn phải gọi Phong Diệc Hành là chú.
Một lát sau, Hoắc Hữu cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu, cắn răng nói:
Tử Ngang, mời Bộ trưởng Phong và phu nhân trước đã.

Hoắc Tử Ngang tỏ vẻ khó hiểu, trong lòng anh ta, hiện giờ nhà họ Hoắc đang vô cùng hưng thịnh, mà nhà họ Phong thì chẳng còn thành tựu gì nổi bật. Còn về Phong Diệc Hành, điều mà anh ta nghe được nhiều nhất là anh từng hủy bỏ hôn ước mấy lần, cùng với xuất thân thấp hèn của anh. Ngay cả việc cưới vợ cũng diễn ra trong im ắng, đâu giống đám cưới của anh ta, chỉ riêng việc chuẩn bị thôi cũng hơn một tháng rồi.
Cô mím môi, dùng bàn tay còn lại véo anh. Không cho đi thì thôi, sao phải động tay động chân?

Hoắc Hữu, ôn6g có ý gì hả? Còn chưa uống rượu mời của cô dâu chú rể mà ông đã vội vàng đuổi khách thế sao?
Vưu Hồng cười lạnh một tiếng.
Người giúp việc đã rót sẵn rượu trên bàn chính rồi.
Hoắc Tử Ngang và cô Hai nhà họ Khúc giơ cao ly rượu:
Cám ơn các vị trưởng bối đã dành thời gian tới dự đám cưới của cháu và cô Khúc.

Phong Diệc Hành nhìn ly rượu trước mặt, chậm rãi lên tiếng:
Ông Hoắc dạy dỗ cậu con này được đấy, ít nhất còn hiểu cái gì gọi là tôn ti trật tự.


Nghe Phong Diệc Hành nói vậy, Hoắc Tử Ngang mỉm cười:
Nhà họ Hoắc luôn hiểu đạo lý kính già yêu trẻ, không như Bộ trưởng Phong, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không hiểu, nếu ông Phong biết đứa cháu mà mình dạy dỗ lại coi trời bằng vung như ngày hôm nay thì không biết sẽ nghĩ như thế nào đây.


Nghe anh ta nói đến
ông Phong
, Phong Diệc Hành không khỏi nhướng mày lên, anh nhìn về phía Hoắc Hữu, ánh mắt dường như châm chọc, lại dường như không có gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.