Chương 753: Cớ sao nhiễm phong trần (50)



Em không hề nhớ lời dặn của anh.



Chiều nay đột nhiên mất liên lạc với anh, đây là cách duy nhất mà em có thể nghĩ ra được.


Anh bảo mọi người quay về nhà họ Phong là muốn mọi người ở yên đây, không phải để em tự ý quyết định, đưa bọn họ ra ngoài đối mặt v3ới nguy hiểm!
Giọng nói của Phong Diệc Hành càng trầm hơn.
Thời khắc ấy, Phong Phi Dịch bỗng hiểu ra, lý do vì sao Phong Diệc Hành lại lựa chọn trở thành gia chủ ngay lúc mới trở lại nhà họ Phong.
Ngay từ năm chín tuổi, anh đã cho nhà họ Phong một lời hứa, mà việc anh cần phải làm trong quãng đời còn lại là sự nghiệp vĩ đại liên quan đến đời sống dân sinh của cả đất nước.
Đang chuẩn bị xoay người đi thì Phong Phi Dịch lại nói tiếp.

Anh Cả, bây giờ nhà họ Tư đã hoàn toàn đứng về phía chúng ta rồi sao?

Phong Phi Dịch gật đầu, cho dù là gì thì anh ta biết Phong Diệc Hành cũng có thể xử lý được.
Nhìn theo bóng lưng của Phong Diệc Hành, Phong Phi Dịch bỗng nghĩ tới điều gì đó.
Cứ thế hành hình người nhà họ Hoắc ngay tại chỗ như thế cơ mà.
Phong Diệc Hành quay đầu nhìn anh ta:
Em sẽ biết nhanh thôi.

Nếu không, lúc trước anh đã chẳng uy hiếp ép buộc cô tới thành phố Phong.

Nhưng anh Cả thì quá keo kiệt.

Câu nói của Phong Diệc Hành khiến Phong Phi Dịch nghẹn lời.

Em quan tâm quá đà về chuyện của người lớn rồi đấy.


Anh Cả, chị dâu là một cô gái tốt.

Ánh mắt của Phong Diệc Hành hơi dao động:
Anh biết.

Anh ta cúi đầu xuống, như một đứa trẻ mắc sai lầm:
Anh Cả, em xin lỗi, em sai rồi.

Phong Diệc Hành nhìn anh ta:
Đi ngủ sớm đi.

Anh ta có lý do gì để không khâm phục một người như thế?

Anh Cả, người ngồi trên xe ban nãy… là ai?

Nếu vừa rồi anh ta điều động Lệnh Ngầm của nhà họ Phong thật… Thế chẳng phải là nhà họ Tư sẽ bắt được thóp của nhà họ Phong sao? Nếu nhà họ Tư không chịu bỏ qua, thậm chí là làm to chuyện, vậy thì nhà họ Phong…
Phong Phi Dịch không dám nghĩ nữa.

Đúng thế.


Cậu ta không có điều kiện gì sao?

Thế hệ này, anh ta không muốn núp sau lưng Phong Diệc Hành, hưởng thụ sự yên bình mà anh dùng mồ hôi và công sức5 đổi lấy nữa.
Phong Diệc Hành nhíu mày lại:
Phi Dịch, bảo vệ người nhà chỉ là chức trách cơ bản nhất của chúng ta, nhưng con cháu nhà họ Phong không chỉ giới hạn ở đó. Đàn ông sống ở trên đời thì nên có chí hướng rộng lớn hơn. Trong đất nước này, thậm chí là trên cả thế giới, còn rất nhiều chuyện đáng để em cố gắng.


Em chỉ lo lắng chị dâu thôi.


Đã có anh quan tâm đến cô ấy rồi, em nên quan tâm chuyện của mình nhiều hơn đi, nếu cuối năm nay anh không nhìn thấy bằng tốt nghiệp của em thì anh sẽ để cho ông nội xử lý.

Phong Phi Dịch nhìn Phong Diệc Hành.
Rõ ràng Phong Diệc Hành chỉ lớn hơn anh ta hai tuổi, bọn họ có cùng màu mắt, có cùng dòng máu, nhưng trong mắt, trong lòng Phong Diệc Hành lại chứa đựng quá nhiều thứ, nhiều hơn hẳn anh ta.
Phong Diệc Hành nở nụ cười trào phúng:
Tư Tấn lắm mưu nhiều kế, vì rèn luyện con trai mình mà sẵn sàng tính kế nhà họ Phong và nhà họ Hoắc.

Từ trước tới nay, tâm tư của người cầm quyền tối cao luôn rất khó dò.

Hiện tại Tư Mộc Trạch toàn quyền xử lý chuyện này.

Phong Phi Dịch hơi ngạc nhiên:
Tư Tấn cho phép rồi à?

Chỉ vì rèn luyện Tư Mộc Trạch mà sẵn sàng bày ra một ván cờ lớn như thế, vốn tưởng rằng một mũi tên trúng hai đích, không ngờ lại là ba đích.

Vậy nên vừa rồi người nhà họ Hoắc đã bị Tư Mộc Trạch xử lý đấy hả?

Phong Diệc Hành nhướng mày lên.

Anh quá keo kiệt về tình yêu dành cho chị dâu. Trong lòng anh chứa đựng đất nước, quá chật trội thì sẽ không còn chỗ trống cho chị dâu nữa…


Tư Mộc Trạch.

Phong Phi Dịch cảm thấy khiếp sợ, nghĩ lại thì càng thấy kinh hãi hơn.
Phong Phi Dịch bóp chặt đầu gối của mình:
Anh Cả… Em cũng là con chá9u nhà họ Phong, em không muốn để một mình anh gánh vác tất cả mọi chuyện.

Thế hệ trước, bố anh ta chính là người được bố Phong D6iệc Hành bảo vệ.
Phong Phi Dịch nhăn nhúm mặt mày, lúc trước có một khoảng thời gian anh ta đam mê những môn thể thao mạo hiểm, vậy nên đã giấu người nhà nghỉ học một năm để sang nước ngoài. Đến bây giờ, anh ta vẫn chưa biết vì sao Phong Diệc Hành lại phát hiện ra chuyện anh ta tạm nghỉ học.

Vâng… Em biết rồi.


Làm sao em biết trong lòng anh không còn chỗ trống?
Phong Diệc Hành bỗng ngắt lời anh ta.

Có thể chứa đựng cả một đất nước, chứa đựng được hàng ngàn hàng vạn người dân, vì sao lại không chứa nổi một Trần Tử Nhiễm?

Phong Diệc Hành không nói gì nữa, anh xoay người đi lên tầng.

Phong Phi Dịch đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau mới dần hiểu ra, có phải vừa rồi anh Cả hiểu lầm điều gì rồi không??
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.