Chương 754: Cớ sao nhiễm phong trần (50)


Khác với hành động rón rén sợ làm cô tỉnh giấc như mọi khi, hôm nay Phong Diệc Hành hơi dùng sức, nhưng có vẻ như ngủ quá sâu nên Trần Tử N8hiễm hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Phong Diệc Hành cúi đầu nhìn khuôn mặt cô.
Bị túm chặt một chân, Trần Tử Nhiễm dùng chân còn lại để đá, nhưng vẫn bị Phong Diệc Hành bắt lấy.

Bỏ chân tôi ra!
Trần Tử Nhiễm trợn mắt hét lên.
Hôm sau, lúc tỉnh lại, Trần Tử Nhiễm chỉ cảm thấy miệng mình đau rát.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang nằm bên cạnh mình.
Cho dù là Phong Phi Dịch, cô cũng luôn hiền hòa, chưa bao giờ ăn nói gay gắt, chỉ có mình anh là cô không chịu mềm mỏng dù chỉ một chút.
Rõ ràng đều là của anh, anh cẩn thận giữ gìn, nhưng đến cuối cùng lại bị người khác ngấp nghé.
Anh nhìn khuôn mặt cô không chớp mắt, dường như chỉ có lúc này, cô mới ngoan ngoãn và dịu dàng với anh.
Nghĩ tới cuộc đối thoại với Phong Phi Dịch ở phòng khách, trong lòng anh bùng lên ngọn lửa.
Trần Tử Nhiễm bước lên trước, lễ phép gọi ông nội và chú rồi mới ngồi xuống.
Vừa ngồi vào bàn, cô và Phong Phi Dịch ngồi ở đối diện gật đầu chào hỏi nhau.
Trần Tử Nhiễm đá nửa người anh ra tận mép giường.
Phong Diệc Hành choàng tỉnh, anh nhanh chóng quay đầu lại, vươn tay ra túm lấy chân Trần Tử Nhiễm khi cô định đá thêm cái thứ hai.
Trần Tử Nhiễm tức xì khói đầu, cô lại giơ chân đá, Phong Diệc Hành lại cắn.
Sáng sớm yên tĩnh, bọn họ
chọi nhau
mấy hiệp, như một cuộc chiến không có âm thanh, nhưng không ai chịu nhận thua trước.

Vợ Diệc Hành, sau này cháu sẽ là chủ mẫu của nhà họ Phong, phải điều chỉnh tốt thời gian làm việc và nghỉ ngơi, đừng để cả nhà chờ cháu như thế.
Phong Dung Hải bỗng lên tiếng.
Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn Phong Dung Hải, đang định lên tiếng thì…
Trần Tử Nhiễm chưa bao giờ sợ mấy lời khiêu khích, cô không chịu yếu thế, giơ chân lên đá vào eo Phong Diệc Hành.
Vừa đá xong thì Phong Diệc Hành bỗng cúi đầu xuống, Trần Tử Nhiễm lập tức cảm thấy đau.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, làn da trắng nõn mềm mại như da em bé.
Phong Diệc Hành c6hưa bao giờ chú ý tới khuôn mặt của một cô gái nào cả, nhưng có lẽ là bởi vì từng nhìn quá nhiều lần nên đến cả việc Trần Tử Nhiễm có một 5cái bớt nhỏ sau dái tai anh cũng biết.
Trần Tử Nhiễm cảm thấy Phong Diệc Hành bị điên rồi, cô mím bờ môi tê rần của mình, quyết định không thể vật lộn với tên điên này được nữa.
Lần cuối cùng bị Phong Diệc Hành cắn, cô không đá nữa, cứ thế nhìn chằm chằm vào anh.

Không trách cô ấy được.

Tất cả mọi người nhìn về phía Phong Diệc Hành.
Quả nhiên, thức dậy là biến thành chú mèo con với cặp móng vuốt sắc bén.
Nhìn bờ môi hơi sưng của cô, yết hầu của Phong Diệc Hành khẽ trượt, sau đó buông tay ra.
Phong Diệc Hành lên cơn điên, kém đánh răng thì bóp quá nhiều, đúng là một buổi sáng tệ hại!
Đánh răng rửa mặt và thay quần áo xong, Trần Tử Nhiễm cố ý dùng kem nền để che phần môi sưng đỏ.
Đù!
Còn dám cắn cô nữa!
Cô vào phòng tắm, đang định bóp kem đánh răng, nhưng ngước mắt lên thi lại thấy miệng mình đã sưng như hai cây xúc xích.
Trần Tử Nhiễm dồn lực vào tay, cô nhét bàn chải đánh răng vào miệng, ăn cả đống kem đánh răng.
Phong Diệc Hành thả lỏng tay ra, Trần Tử Nhiễm nhân cơ hội rút chân về, sau đó lại đá một cú thật mạnh vào lưng anh.
Trong lòng Phong Diệc Hành bùng lên cơn tức, anh đè chặt cổ tay Trần Tử Nhiễm vào gối đầu, kề sát vào cô rồi uy hiếp:
Em đá một lần nữa thử xem!

Hoàn toàn xuất phát từ bản năng, cô vươn chân ra đá.
Phong Diệc Hành mất ngủ mấy ngày liền, đến tối qua mới được ngủ ngon giấc, vậy nên cũng không phòng bị gì cả.
Trần Tử Nhiễm còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị ấn chặt trên giường.

Trần Tử Nhiễm, xem ra trước kia anh tốt với em quá rồi!

Rất lâu sau, Phong Diệc Hành mới buông cô ra, đứng lên khỏi giường rồi đi ra ngoài.
Trần Tử Nhiễm cũng xuống giường.
Anh ngồi trên mép giường, đang định đi dép vào thì phần lưng bỗng thấy đau nhói, lại ăn một cú đá của Trần Tử Nhiễm rồi.
Phong Diệc Hành nhắm mắt lại, anh hít sâu một hơi, cuối cùng quay phắt người lại.
Trần Tử Nhiễm trợn trừng mắt, cô ra sức giãy giụa:
Shit! Anh là kẻ tệ bạc với tôi nhất trên thế giới này!

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, bởi vì kích động, gần như nước miếng của Trần Tử Nhiễm bắn hết lên mặt Phong Diệc Hành.
Hơi thở của cô rất nhẹ, mùi hương tr3ên người cũng rất dễ chịu.
Hai hàng lông mi dài rủ bóng xuống mí dưới, trên phần chóp mũi cao có một nốt ruồi rất nhỏ, bình thường9 khi trang điểm, cô luôn cố gắng che nó đi.
Xuống lầu thì người giúp việc nói là đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.
Cô vào phòng ăn, tất cả người nhà họ Phong đều có mặt ở đây, không ngờ mọi người lại dậy sớm như thế.
Vẻ mặt của Phong Diệc Hành rất thản nhiên:
Sau này cháu sẽ cố gắng không quấy rối cô ấy vào buổi sáng.


Sao nghe câu này… cứ khiến người ta suy nghĩ bậy bạ vậy nhỉ…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.