Chương 769: Cớ sao nhiễm phong trần (63)


Rốt cuộc Trần Bạc Hiên cũng mở miệng:
Tôi làm gì mà không có độ lượng, từ tối qua đến giờ toàn là bà bơ tôi đấy chứ.


Nguyễn Diệ8c Thanh hơi buồn cười:
Tôi bơ ông đâu? Ông không nhìn ra được rằng em chồng của Tiểu Nhiễm không thích con bé sao? Nếu tôi không nhân l3úc này hòa giải, ông muốn để con gái mình chịu sự ghẻ lạnh của cô em chồng cả đời à?

Nguyễn Diệc Thanh sởn hết da gà, lâu lắm rồi bà không nghe ông gọi mình như vậy.
Giọng nói này, khuôn mặt này, bà đã nghe, đã nhìn cả đời rồi, nhưng lại chưa bao giờ thấy chán.
Bà còn chưa dứt lời, Trần Tử Nhiễm đã ôm chầm lấy bà.

Bà Nguyễn, con yêu mẹ quá! Mẹ có biết con yêu mẹ đến mức nào không!!!


Nguyễn Diệc Thanh, bà nói ai gần đất xa trời?

Nguyễn Diệc Thanh nhìn ông một lượt:
Ở đây ngoài hai chúng ta thì còn có người thứ ba sao?

Trần Bạc Hiên không nói gì, đứng lên đi tới trước mặt Nguyễn Diệc Thanh rồi bế bà lên.
Nguyễn Diệc Thanh hoảng hồn nhìn ông:
Chẳng phải ông không nên đi lại nhiều sao? Mau bỏ tôi xuống!

Nguyễn Diệc Thanh thở dài một hơi, cúi xuống hôn ông một cái:
Nói mau, nếu không tôi bảo phòng bếp làm bừa đấy.

Trần Bạc Hiên vươn tay ra ôm eo bà:
Tôi còn chưa ăn cơm trưa nữa.

Mọi người đã đi nghỉ ngơi hết rồi, dưới tầng một tối om.
Bà cũng lười bật đèn, cứ thế đi qua phòng khách, vào phòng bếp làm bữa khuya cho Trần Bạc Hiên.
Trần Tử Nhiễm cắn răng, ai thích?!
Thôi bỏ đi, tranh cãi là chột dạ.
Nhìn Vưu Mạn bước ra khỏi phòng, Trần Tử Nhiễm chẳng còn hy vọng gì nữa.
Vốn cô đã hẹn với Thịnh Lam là tối nay chờ mọi người ngủ rồi sẽ đi ra ngoài, ai ngờ tự nhiên bà Nguyễn lại xuất hiện, khiến kế hoạch của cô đi tong.
Nguyễn Diệc Thanh khịt mũi một cái, bà thừa nhận là mình nói hơi quá.
Bà nhìn khuôn mặt của Trần Bạc Hiên, ngoài dấu vết năm tháng trên khóe mắt thì thật sự là không thể nhìn ra được số tuổi thực sự của ông, trong con người sâu sắc là sự thâm trầm và kiên nghị mà người trẻ tuổi không có.
Nguyễn Diệc Thanh buồn cười kéo cô ra:
Được rồi, đừng bôi son vào áo ngủ của mẹ, mau gọi điện thoại cho bạn con đi.
Trần Tử Nhiễm vừa gửi tin nhắn cho Thịnh Lam, vừa hỏi:
Bà Nguyễn, vì sao lúc trước con không cảm thấy mẹ tốt với con như thế? Chẳng lẽ cùng là người đã lập gia đình nên có lòng đồng cảm với nhau?

Trần Bạc Hiên không ngó ngàng gì tới, đặt bà lên giường.

Cô Nguyễn.


Vậy vì sao phải lén lút như thế?


Con có lén lút đâu…


Cái đứa con gái bất hiếu!

Nguyễn Diệc Thanh nhìn ông:
Được rồi, con cháu tự có phúc phận của chúng nó, hai ông bà già gần đất xa trời như chúng ta quan tâm nhiều thế làm gì?

Nguyễn Diệc Thanh hét to, sau đó đèn phòng khách cũng được bật lên.
Trần Tử Nhiễm sợ đến mức hồn vía suýt thì bay đi mất, không khỏi hét lên thất thanh.
Nguyễn Diệc Thanh lấy chân đá ông:
Muốn ăn gì, để tôi đi làm cho ông.

Trần Bạc Hiên không trả lời.
Xui thật đấy!
Cô xụ đầu xuống, quay đầu đi về:
Con đi ngủ trước đây.




Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Phong Phi Nhứ cũng ra khỏi phòng.
Nguyễn Diệc Thanh hoảng hồn, bà đang làm cơm cho Trần Bạc Hiên!
Nửa tiếng sau, Thịnh Lam và Tống Ngưng Y đến biệt thự nhà họ Trần.
Trần Tử Nhiễm không nói gì, định lên tầng thì gửi tin nhắn cho Thịnh Lam và Tống Ngưng Y, tối nay cô phải cho bọn họ leo cây thật rồi.

Nếu ở nhà thì có được không?
Nguyễn Diệc Thanh lại hỏi Vưu Mạn.
Nguyễn Diệc Thanh đỏ bừng mặt, đẩy ông ra rồi đứng lên:
Ông có hứng thú, còn tôi thì không.

Khuôn mặt của Trần Bạc Hiên đen kịt lại.
Sắc mặt của Trần Bạc Hiên dịu đi đôi chút:9
Lúc trước tôi không đồng ý gả con bé cho Phong Diệc Hành, bà còn giúp nó, bây giờ mới biết tới thành phố Phong không dễ sống hả?

6
Nguyễn Diệc Thanh sắp cạn lời luôn:
Trần Bạc Hiên, người khác không hiểu đã đành, ngay cả ông cũng không hiểu con gái ông? Nếu khôn5g thích Phong Diệc Hành, liệu nó có phát sinh quan hệ với người ta được không? Đoán chừng là cắn lưỡi tự sát cũng không đồng ý ấy chứ! Hơn nữa đúng là Phong Diệc Hành rất ưu tú, hôm qua ông cũng xem tin tức rồi đấy, cậu ấy là người có thể đảm nhiệm trọng trách lớn, ở thành phố Vân, ông đi đâu để tìm được cậu con rể như thế?

Nghe đến đây, trong lòng Trần Bạc Hiên lại cảm thấy bực bội.
Nguyễn Diệc Thanh cười khẽ:
Mấy năm nữa là chúng ta sẽ làm ông bà nội rồi, còn không chịu nhận mình già.

Trần Bạc Hiên cầm tay bà, gần như kề sát vào tai bà:
Tôi không có hứng thú làm ông bà nội, nhưng nếu làm bố mẹ thì có thể thử xem.

Ra phòng khách thì đèn vẫn chưa bật, Nguyễn Diệc Thanh tưởng mình nghe lầm, đang định quay lại phòng bếp thì lại nhìn thấy một bóng người đang lén lút đi từ cầu thang ra cửa sau biệt thự.

Ai ở đó?!


Bà Nguyễn, đừng làm khó cô ấy, cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, nếu con tới quán bar mà bị chụp được thì sẽ rất phiền phức.


Cám ơn phu nhân đã thông cảm.
Vưu Mạn cảm kích nói.
Đang nấu dở chừng thì nghe thấy tiếng động vọng tới từ phòng khách.
Nguyễn Diệc Thanh tưởng là Trần Tử Mặc về, bèn chỉnh nhỏ lửa đi.
Cô ấy nhìn mây người đứng trong phòng khách, bỗng ngửi thấy mùi khét.

Mùi gì thế nhỉ?

Trần Tử Nhiễm dừng lại.
Vưu Mạn lúng túng mở miệng:
Để đảm bảo sự an toàn của phu nhân và…

Nguyễn Diệc Thanh thấy cô còn trang điểm:
Muộn thế này rồi mà con còn muốn ra ngoài à?


Đúng thế, con có việc…
Trần Tử Nhiễm cười lúng túng.
Nguyễn Diệc Thanh nhướng mày lên:
Thích Phong Diệc Hành đến thế cơ à?

Nếu không thì sẽ không dứt khoát từ bỏ thói quen sinh hoạt của mình như thế.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Diệc Thanh với bộ quần áo ngủ.

Bà… Bà Nguyễn…

Nguyễn Diệc Thanh suýt thì đá cho ông một cú, bao nhiêu năm rồi, cứ giận dỗi là người đàn ông này lại tuyệt thực, kiểu gì cũng không sửa được.
Nguyễn Diệc Thanh ra khỏi phòng rồi đi xuống dưới nhà.
Vẫn là kho chứa đồ mà Trần Tử Nhiễm đã cải tạo và trang trí.
Ngoài Thịnh Lam và Tống Ngưng Y ra thì Vưu Mạn và Phong Phi Nhứ cũng bị Trần Tử Nhiễm kéo tới.
Vưu Mạn nhìn bà ấy:
Được ạ.


Vậy thì ở trong nhà chơi đi.

Nguyễn Diệc Thanh nhìn Vưu Mạn, mặc dù Trần Tử Nhiễm nói Vưu Mạn là bạn, nhưng Nguyễn Diệc Thanh cũng nhìn ra được rằng Vưu Mạn không giống bạn, mà giống người giám sát hơn.

Ngay cả chuyện vui chơi giải trí bình thường cũng không được sao?
Nguyễn Diệc Thanh hỏi.

Cái gì?


Tôi cảm thấy mình cần nhắc nhở bà, chúng ta không phải người sắp xuống mồ.

Trần Tử Nhiễm nghi hoặc nhìn mẹ mình.

Thứ mà con làm lúc sinh nhật, đến giờ bố con vẫn chưa dỡ bỏ…

Trần Tử Nhiễm lục tìm rượu trong nhà ra, rồi bảo bà Nguyễn làm thêm mấy món ăn vặt.

Rốt cuộc bữa tiệc đêm khuya của bọn họ cũng thuận lợi bắt đầu.

Trần Tử Nhiễm rót rượu cho bọn họ, sau đó đi lên
sân khấu
, bật program, cầm ghi ta gảy một bài Rock sôi động.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.