Chương 770: Cớ sao nhiễm phong trần (64)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1024 chữ
- 2022-02-19 04:25:32
Nghe cô nhắc tới chuyện tối hôm đó, Phong Phi Nhứ và Vưu Mạn đỏ bừng mặt lên, cũng không chối từ được, bèn bưng ly rượu lên uống 8cạn sạch.
Trần Tử Nhiễm hài lòng cụng ly với Thịnh Lam và Tống Ngưng Y, uống ngụm rượu đầu tiên.
Không biết có phải tâm trạng của cô ấy lan sang Trần Tử Nhiễm không mà tự nhiên cô cũng cảm thấy khó chịu muốn khóc.
Em nói đúng, ông trời thật bất công. Tuy rằng trước kia chị từng có rất nhiều bạn trai, nhưng bọn họ chỉ muốn ngủ với chị, vậy nên chị rất phản cảm với chuyện phát sinh quan hệ trước khi kết hôn… Mặc dù trong mắt nhiều người, chị là một cô gái dễ theo đuổi, nhưng thực ra chị rất trong sạch, chị có trách nhiệm với nửa còn lại sau này của mình… Sau này, Bùi Tuấn Kiệt tới tìm chị, anh ta là người đầu tiên nghiêm túc theo đuổi chị. Vì chị, anh ta từ thành phố Noãn tới thành phố Vân, anh ta cũng thích đi phân khối lớn giống chị, ngày nào cũng mua bữa sáng cho chị, ngày nào cũng chúc chị ngủ ngon… Anh ta chưa bao giờ đưa ra những yêu cầu quá đáng với chị như một số người trước kia…
Thấy cô ấy khóc hăng như thế, Trần Tử Nhiễm vươn tay ra lau nước mắt cho cô ấy:
Ngoan nào, đừng khóc, khóc xấu lắm.
Thế nhưng Phong Phi Nhứ chẳng thể khống chế được nước mát, cô cầm tay Trần Tử Nhiễm:
Chị nói xem, vì sao em lại yêu loại cặn bã ấy? Em chưa bao giờ thích một ai như thế, rõ ràng người sai là anh ta, vì sao lại trừng phạt em? Phạt em không quên được anh ta, anh ta lừa gạt em mà vẫn có thể vui vẻ kết hôn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vì sao ông trời lại bất công như thế, em hận anh ta lắm…
Nhịn lâu như th3ế ở thành phố Phong, rốt cuộc tối nay Trần Tử Nhiễm cũng được giải phóng.
Cô vốn là chuyên gia hàng đầu trong việc khuấy9 đảo bầu không khí, còn có Thịnh Lam và Tống Ngưng Y phối hợp, Phong Phi Nhứ và Vưu Mạn cũng nhanh chóng bung lụa.
Đôi mắt của Trần Tử Nhiễm lờ đờ men say, trong loáng thoáng, cô như nhìn thấy Thẩm Thiên Trường ngồi bên dưới.
Cô đặt ghi ta xuống, loạng choạng bước xuống sân khấu, sau đó đặt tay lên vai Phong Phi Nhứ:
Thiên Trường… Cậu gặp chuyện gì rồi hả, đi lâu như thế mà không gửi cho tớ một tin nhắn nào!
Trần Tử Nhiễm giơ ly rượu bên cạnh lên:
Nào, cạn ly vì hai chúng ta cùng bị loại đàn ông tồi lừa gạt, cạn ly!
Cạn ly!
Trần Tử Nhiễm nhìn trần nhà:
Thì tay người yêu cũ rác rưởi của tớ đó… Tối hôm trước còn nói thích tớ, mẹ kiếp… đến hôm sau chia tay luôn…
Phong Phi Nhứ cũng cười:
Thì ra chị cũng có người yêu cũ rác rưởi à… Người yêu cũ của em có vị hôn thê mà em còn không biết…
Mấy c6ô gái uống rượu nhảy nhót tưng bừng trong căn phòng nhỏ ở vườn hoa phía sau nhà họ Trần, đến tận mười hai giờ khuya, Thịnh Lam v5à Tống Ngưng Y mới đầu hàng đi trước.
Phản ứng của Vưu Mạn không khác gì lúc ở quán bar, uống say là yên tĩnh dựa vào xô pha ngủ.
Thấy cô cười, Phong Phi Nhứ cũng cười theo.
Nhưng cười được một lát thì lại biến thành khóc.
Phong Phi Nhứ cũng say, chẳng cần biết Trần Tử Nhiễm đang gọi ai, cứ thế trả lời luôn.
Đâu có… Ai nói em không nhắn lại!
Bọn họ ngửa đầu uống sạch ly rượu, Phong Phi Nhứ ôm cổ Trần Tử Nhiễm:
Nói cho chị một chuyện buồn cười, ngày mai tên cặn bã đó… kết hôn… Chị nói xem, có phải là buồn cười lắm không?
Nghe vậy, Trần Tử Nhiễm bỗng cười thật to:
Ha ha ha ha… Buồn cười quá… Ha ha ha…
Trần Tử Nhiễm ôm ghi ta ngồi trên sân khấu, miệng ngâm nga điều gì đó mà đến chính cô cũng không biết.
Phong Phi Nhứ ôm chai rượu, cầm đũa gõ leng keng, miệng thì hò hét:
Hay! Hay! Hay quá!
Trần Tử Nhiễm bỗng bật cười, cô ôm eo Phong Phi Nhứ:
Thiên Trường, cậu có nhớ không… Lần trước sinh nhật tớ, cũng là ở chỗ này đó, cậu đã bảo Bùi Tuấn Kiệt chia tay với tớ. Món quà sinh nhật của cậu thật đặc biệt…
Phong Phi Nhứ nhíu mày:
Bùi Tuấn Kiệt? Ai là Bùi Tuấn Kiệt?
Phong Phi Nhứ sụt sịt:
Vậy vì sao hai người lại chia tay…
Trần Tử Nhiễm bỗng rơi nước mắt:
Bởi vì anh ta lừa chị, thực ra anh ta không phải họ Bùi, anh ta tiếp cận chị là để báo thù cho bố anh ta, cuối cùng… cuối cùng anh ta nói là có thể vì chị mà không báo thù… Nhưng đến cuối cùng, chị không thể yêu anh ta được nữa…
Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn cô ấy:
Hử? Vị hôn thê? Thế chẳng phải cậu… cậu là kẻ thứ ba sao?
Phong Phi Nhứ
suỵt
một cái:
Nói nhỏ thôi… Em không muốn người khác biết em là kẻ thứ ba…
Phong Phi Nhứ vẫn còn rơm rớm nước mắt, đồng cảm nhìn cô:
Chị thật đáng thương.
Trần Tử Nhiễm xua tay:
Không… Như vậy chưa đáng thương, tuy rằng chị rất thích Bùi Tuấn Kiệt, tuy rằng anh ta lừa chị, tuy rằng đến cuối cùng anh ta còn không nói một lời xin lỗi chị thì đã biến mất rồi, nhưng như thế chưa phải là đáng thương nhất. Em có biết điều đáng thương nhất là gì không?
Điều đáng thương nhất là đến cuối cùng, chị đã… gả cho một người không thích…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.