Chương 771: Cớ sao nhiễm phong trần (64)


Vậy nên cô mới muốn né tránh, cách người đó thật xa.

Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn tới thành phố Phong.

Không biết bọn họ khóc b8ao lâu, đến cuối cùng tiếng nhạc cũng tắt.
Lúc Trần Tử Mặc đẩy cửa vào, ba người đang nằm ngả nghiêng trên xô pha.
Trần Tử Mặ3c thở dài một hơi, dìu Phong Phi Nhứ và Vưu Mạn về phòng dành cho khách trước, cuối cùng mới khiêng Trần Tử Nhiễm lên tầng.
Nguyễn Di9ệc Thanh đứng trên cầu thang:
Sao lại uống nhiều thế?


Chắc là nhịn lâu quá rồi.

Trần Tử Mặc đưa Trần Tử Nhiễm về phòng, đ6ặt cô lên giường rồi định ra ngoài, nhưng ống tay áo của anh bị Trần Tử Nhiễm kéo lại.

Anh Tử Mặc, cám ơn anh.

Đù!
Nhất định là Trần Tử Mặc đã mách lẻo rồi.
[Miệng là của nó, nó muốn uống thì uống, ai cần anh lo!]
Hơn nữa đến cả em gái ruột cũng không có số điện thoại của anh trai mình, Phong Diệc Hành làm anh trai kiểu gì không biết.
Trần Tử Nhiễm không nhắn lại nữa, định chuẩn bị đi ngủ luôn.
Kết quả nằm trằn trọc mãi, nghĩ rằng có thể Thẩm Thiên Trường có chuyện gấp cần tìm Phong Diệc Hành thật, cô lại đi tìm số của Phong Diệc Hành rồi gửi đi.
Thẩm Thiên Trường!
Trần Tử Nhiễm lập tức ngồi bật dậy.
Rốt cuộc cô nàng này cũng nhớ tới cô rồi! Rốt cuộc cũng đã gửi tin nhắn cho cô!
Trần Tử Mặc 5quay đầu nhìn cô, Trần Tử Nhiễm vẫn đang nhắm mắt, không biết là say hay tỉnh.
Trần Tử Mặc không nói gì, đắp chăn cho cô rồi ra khỏi phòng.
Trần Tử Nhiễm nằm trên giường ngủ khoảng nửa tiếng thì bỗng thấy dạ dày sôi lên, hôm nay cô uống mấy loại rượu hòa vào nhau cơ mà.
Trần Tử Nhiễm vẫn cứ tắt đèn nằm xuống, nhưng có lẽ là bởi vì vừa tắm xong nên nhắm mắt lại một lúc mà cô vẫn không ngủ được, chỉ có thể cầm điện thoại lên xem.
Trên màn hình có một tin nhắn chưa đọc, đầu số không phải là số trong nước.
[Tiểu Nhiễm, tớ là Thiên Trường đây, tớ không nhớ số điện thoại của Phong Diệc Hành, cậu gửi cho tớ được không?]
[Ừm, anh đã liên lạc với con bé rồi.]
[Lần này sang nước M, anh có đi thăm cậu ấy được không?]
[Anh sẽ đưa con bé về.]
Cô vừa nhắm mắt vừa bò dậy tới phòng vệ sinh, vịn vào bồn cầu nôn ra, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Khi đã nôn ra, Trần Tử Nhiễm cảm thấy tỉnh táo hơn, bèn tắm rửa thay quần áo, lúc quay về giường thì đã hai giờ sáng rồi.
Cô đang định tắt đèn đi ngủ thì chuồng điện thoại vang lên, muộn thế này thì chắc là tin nhắn rác.
Sau khi gửi số đi, Trần Tử Nhiễm mới gửi tin nhắn cho Phong Diệc Hành.
[Vừa rồi Thẩm Thiên Trường liên lạc với tôi, tôi gửi số của anh cho cậu ấy rồi.]
Một lát sau, Phong Diệc Hành nhắn lại.
Cô không trả lời ngay, mà là gọi vào dãy số mà Thẩm Thiên Trường gửi tin nhắn cho mình, nhưng lại không gọi được.
Cô nghi ngờ gọi mấy lần liền mà vẫn như vậy, chỉ có thể soạn tin nhắn gửi đi.
Mặc dù không gọi được, nhưng tin nhắn vẫn có thể gửi được. Thẩm Thiên Trường nói là đã tìm được Lục Chi Cửu rồi, chỉ có điều tín hiệu không tốt nên không tiện trò chuyện.
Trần Tử Nhiễm nhắn lại một câu như thế rồi tắt nguồn đi ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Trần Tử Nhiễm thức dậy, Trần Tử Mặc vẫn chưa đi làm.
Bởi vì tối qua uống nhiều nên hôm nay Phong Phi Nhứ và Vưu Mạn vẫn đang ngủ, bà Nguyễn và ông già thì chưa dậy, vậy nên trong phòng ăn chỉ có hai anh em họ ăn sáng với nhau.
Trần Tử Nhiễm thở phào một hơi.
Bọn họ nhắn tin trò chuyện vài câu, trên cơ bản là chuyện của công ty. Trần Tử Nhiễm không nói chuyện mình đã tới thành phố Phong, sợ Thẩm Thiên Trường nói mình quá hấp tấp, chủ yếu là bởi vì cô cũng không muốn kể khổ trước mặt Thẩm Thiên Trường.
Nhưng cô nàng này thì hay rồi, tìm cô chỉ là để lấy số của Phong Diệc Hành, mới nói được vài câu với cô đã đòi số điện thoại tiếp, đúng là kiểu người có anh trai là không cần bạn bè nữa.
[Con bé không sao.]
Đọc tin nhắn ấy, Trần Tử Nhiễm cứ có dự cảm rất lạ.
[Muộn lắm rồi, em ngủ sớm đi, sau này đừng kéo Phi Nhứ uống nhiều như thế.]
Trần Tử Nhiễm trầm ngâm suy nghĩ, cô cứ cảm thấy lần này Phong Diệc Hành tới nước M chủ yếu là vì Thẩm Thiên Trường.
[Phong Diệc Hành, có phải Thẩm Thiên Trường gặp chuyện gì rồi không?]
Nhưng đầu bên kia không trả lời lại, đến tận lúc mà Trần Tử Nhiễm sắp không nhịn nổi, định gọi điện cho anh.
Trần Tử Nhiễm nhìn Trần Tử Mặc, vẻ mặt như rất tức tối:
Trần Tử Mặc, sau này anh đừng lắm miệng như thế có được không?


Trần Tử Mặc nghiêm túc cắt miếng sandwich trong đĩa, chẳng buồn ngước mắt lên.


Chưa tỉnh rượu hay sao mà mới sáng sớm đã ăn nói linh tinh rồi?


Trần Tử Nhiễm chỉ muốn đánh cho anh ta một trận, giả nai như thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.