Chương 794: Cớ sao nhiễm phong trần (82)


Sau khi xử lý ổn thỏa cho Phong Diệc Hành, Nghiêm Khoa lại dặn là trong vòng một tuần đừng nói chuyện, sắc mặt của Nam Tử 8Yên vẫn rất khó coi, Vưu Mạn chỉ có thể đồng ý.

Suốt cả quá trình, Phong Diệc Hành chỉ nhắm mắt lại, lúc xử lý vế3t thương, anh còn không nhíu mày một cái.

Nghiêm Khoa đi, Vưu Thương cũng đi ra ngoài.
Phong Diệc Hành nhắm mắt lại, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Rõ ràng là anh vẫn chưa nguôi giận, còn giận gì thì Nam Tử Yên biết rất rõ.
Nam Tử Yên lắc đầu, thở dài một hơi:
Phong Diệc Hành, tôi thấy anh tiêu thật rồi.

Vưu Mạn bước tới, túm lấy ống tay áo của cô ấy:
Lần trước vội vàng quá, em không được trò chuyện nhiều với chị, lần này lâu hơn, em sẽ được ở bên chị Tử Yên nhiều hơn.

Nam Tử Yên giơ tay vỗ nhẹ vào đầu cô nàng:
Mạn Mạn, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi mà cứ như chưa trưởng thành vậy.

Trước kia ở nước A, Vưu Mạn luôn thích dính lấy cô ấy, lần trước chỉ gặp nhau vội vàng trong bữa tiệc nhậm chức của Phong Diệc Hành, thấy Vưu Mạn bình tĩnh như thế, cô ấy còn nghĩ là sau nhiều năm như vậy, cuối cùng Vưu Mạn cũng trưởng thành rồi, không còn là một cô gái nhỏ chỉ nói đùa thôi cũng đỏ mặt.
Nước M không phải nơi bọn họ có thể ở lại lâu, vậy nên bọn họ lập tức lên kế hoạch về nước.
Vưu Mạn nhìn Nam Tử Yên:
Chị Tử Yên, bây giờ Bộ trưởng mới tỉnh, cô Phi Linh lại đang hôn mê, cô ấy là người bạn mà phu nhân quan tâm nhất, phu nhân thì lại vướng vào những tin tức tiêu cực, em lo là cô ấy sẽ không rảnh quan tâm tới Bộ trưởng, chị ở đây thêm vài ngày, đợi Bộ trưởng khôi phục lại rồi hãy về thành phố Yên có được không?

Trong cuộc chiến lần này, đội quân của nhà họ Nam bị tổn thất gần một nửa, lần này trở về, e rằng Nam Tử Yên sẽ bị đám họ hàng trong gia tộc lên án.
Người của phe phản đối đánh lạc hướng chú ý người của Owen ở phía Đông Nam, còn ở phía Đông Bắc, bọn họ chỉ có đội quân của nhà họ Nam.
Cuối cùng, Lục Chi Thất đã đưa bọn họ tới địa điểm hẹn gặp Vưu Thương.
Lúc ấy, vết thương trên người Thẩm Thiên Trường chỉ được băng bó sơ qua, cô cũng mất hẳn ý thức rồi.

Chưa tới lúc xử lý, anh Tử Mặc, đừng lo, em sẽ lo liệu mà.


Trần Tử Nhiễm, đừng cố tỏ ra là mình ổn.


Sao lại thế được, chẳng phải lần nào anh cũng nói em là gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc nhè tìm anh sao? Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, sao lại đổi tính dễ như thế được.

Không bao lâu sau, Phong Phi Dịch dẫn một y tá tới.
Y tá dẫn Trần Tử Nhiễm tới phòng nghỉ dành cho nhân viên, trong đó có một chiếc giường nhỏ mà bình thường bọn họ dùng để nghỉ ngơi. Trần Tử Nhiễm chẳng quan tâm xem ai từng ngủ trên đấy, cũng quên luôn cái tật lạ giường của mình.
Nằm xuống giường là cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không biết ngủ bao lâu, tiếng chuông điện thoại đánh thức Trần Tử Nhiễm, là Trần Tử Mặc gọi cho cô.
Trần Tử Nhiễm gật đầu:
Phi Dịch, ở đây có nơi để ngủ không, chị muốn nghỉ ngơi một lát.

Tính ra cô đã hai đêm không ngủ rồi, nếu còn gắng gượng nữa thì cô sợ là mình sẽ không chịu nổi.

Vâng, em sẽ đi sắp xếp ngay.


Vậy được rồi, chị nghe em, ở lại đây vài ngày, đợi bệnh tình của Diệc Hành ổn rồi mới đi.

Rốt cuộc trên mặt Vưu Mạn cũng hiện lên nụ cười:
Thực ra em cũng có mục đích riêng.

Nam Tử Yên nhướng mày lên.
Nói xong, Nam Tử Yên đứng lên đi ra ngoài.
Vưu Mạn đi theo cô ấy ra khỏi phòng bệnh.

Chị Tử Yên, chị lại phải về thành phố Yên à?
Vưu Mạn hỏi.

Đâu có, trong mắt em, chị Tử Yên trẻ mãi không già.

Nam Tử Yên cười:
Ừm, xem ra mấy năm nay về thành phố Phong, em không học được gì khác ngoài cái tài lẻo mép của anh trai em nhỉ?

Vưu Mạn nói với vẻ mặt nghiêm túc:
Không phải đâu nha!

Cô biết bây giờ cô không thể đi đâu được, cô không muốn nhìn thấy Phong Diệc Hành, nhưng không thể yên tâm về Thẩm Thiên Trường.
Phong Phi Dịch lẳng lặng đứng bên cạnh cô.
Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, anh ta mới mở miệng nói:
Chị dâu, trời sáng rồi, em đi mua đồ ăn cho chị.


Được rồi, sắp sáng rồi, chúng ta đi ăn sáng đi.


Vâng!

Nói xong, Nam Tử Yên lại mở cửa phòng bệnh ra:
Tôi và Mạn Mạn chuẩn bị đi ăn sáng, anh muốn ăn gì không?

Ai ngờ lại vẫn không thay đổi gì cả.

Dù sao em cũng nhỏ hơn chị Tử Yên mà.
Vưu Mạn hờn dỗi.

Em chê chị già hả?

Trong phòng bệnh c9hỉ còn lại Nam Tử Yên và Vưu Mạn.
Nam Tử Yên nhìn Phong Diệc Hành, anh nhắm mắt, không biết là ngủ thật hay giả v6ờ ngủ.
Một lát sau, rốt cuộc Nam Tử Yên cũng không nhịn được nói;
Phong Diệc Hành, anh bảo tôi giúp anh, vậy thì5 cái mạng này của anh cũng có một phần của nhà họ Nam, mong là anh hãy yêu quý tính mạng của mình, nếu không sự hy sinh của những người nhà họ Nam sẽ trở thành uổng phí.

Nói xong, cô đóng cửa lại, cùng Vưu Mạn đi ra bệnh viện.
Trong phòng ICU trên tầng ba của bệnh viện.
Trần Tử Nhiễm ra khỏi phòng bệnh của Phong Diệc Hành, tới thẳng phòng ICU.
Cô dụi mắt, ấn nút bắt máy.

Vụ tin tức là sao vậy? Cứ để đó không xử lý à?

Nghe thấy giọng nói của Trần Tử Mặc, Trần Tử Nhiễm bỗng cảm thấy xót xa. Cô ôm điện thoại, há miệng hít vào mấy hơi, cố gắng để mình không bật khóc.

Ừm, chị phải về báo cáo lại với bố.

Lần này Phong Diệc Hành tìm Nam Tử Yên giúp, thực ra là bởi vì nhà họ Nam có một đội quân bí ẩn ở nước M, Phong Diệc Hành muốn nhờ thế lực ấy giúp Lục Chi Cửu, cứu Thẩm Thiên Trường.
Nhưng thế lực và năng lực của căn cứ vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, trong cái đêm mà Thẩm Thiên Trường chạy trốn, tuy rằng bọn họ đã thoát khỏi vòng vây của Owen, nhưng thế lực còn lại của phe bảo thủ cũng đuổi theo.
Nam Tử Yên hiểu suy nghĩ của Vưu Mạn, cô cười nhạt:
Mạn Mạn, em không cần lo cho chị, chị đã lường trước những nguy cơ này rồi, chị có cách ứng đối.

Vưu Mạn nhíu mày lại:
Nhưng chị cũng thấy sáng nay phu nhân và Bộ trưởng cãi nhau rồi đấy, em lo là Bộ trưởng sẽ lại mất khống chế. Tuy rằng Bộ trưởng đã tỉnh lại rồi, nhưng đàn anh Nghiêm cũng nói là sức khỏe của anh ấy không mấy khả quan, nếu không cẩn thận thì sẽ để lại di chứng.

Nam Tử Yên do dự một lát rồi gật đầu đồng ý.
Trần Tử Mặc cười nhẹ:
Đúng là chó… Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.


Trần Tử Nhiễm biết, anh định nói là chó không đổi được tật đớp shit…


Em đang bận, không nói chuyện với anh nữa đâu.



Ừ, có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh, lúc nào cũng sẵn sàng.


Trần Tử Nhiễm hừ lạnh một tiếng:
Bây giờ em là phu nhân Bộ trưởng, bận chết đi được ấy chứ, đâu rảnh gọi cho anh.



Tốt nhất là thế.


Trần Tử Nhiễm tắt máy, nhìn hộp cơm trên bàn, chắc là Phong Phi Dịch mua cho cô đây mà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.