Chương 802: Cớ sao nhiễm phong trần (88)


Phong Diệc Hành dừng lại một chút, anh nhìn thẳng vào mắt Trần Tử Nhiễm.


Anh nói rằng, Nam Tử Yên là một người bạn đời hoàn 8hảo, nhưng không quan trọng bằng trách nhiệm của anh.

Ở đây thêm lát nữa thì có thể Vưu Thương sẽ tới mất.
Trần Tử Nhiễm nuốt nước miếng:
Chắc không phải anh định ném em vào biển làm mồi cho cá đấy chứ?


Em khác với bọn họ.


Khác ở đâu? Tôi là trách nhiệm của anh, hàng ngàn hàng vạn người dân cũng là trách nhiệm của anh, vậy thì có gì khác nhau? Thậm chí tôi còn không bằng Nam Tử Yên nữa, ít ra cô ta còn là mối tình đầu của anh!

Tốc độ của chiếc ca nô rất nhanh, bọt nước bắn lên mặt và tóc của Trần Tử Nhiễm, gần như sắp xối ướt quần áo cô.
Cô nhìn Phong Diệc Hành, cảm thấy yên lòng hơn bất cứ lúc nào.
Trái tim của Trần Tử Nhiễm suýt thì nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh hết thuốc chữa rồi, rõ ràng trong lòng anh có hàng ngàn hàng vạn người dân, nhưng anh chỉ thích em.


Phong Diệc Hành, vậy anh có thích tôi không?
Trần Tử Nhiễm ngửa đầu nhìn anh, hỏi thẳng thắn.
Phong Diệc Hành cúi đầu nhìn cô, trên người cô tản ra mùi rượu, yết hầu anh trượt một cái, giọng nói trầm thấp.
Trần Tử Nhiễm lập tức nhảy lên ca nô.
Cô không muốn về biệt thự Bộ trưởng để đón nhận ánh mắt dò xét của những người đó.

Trần Tử Nhiễm, đưa điện thoại của em cho anh.

Trần Tử Nhiễm không hiểu cho lắm:
Gì cơ?


Tới một nơi không có những thứ em ghét.

Vừa nói, anh vừa lên ca nô trước:
Mau lên đi.

Trần Tử Nhiễm cũng bực bội:
Phong Diệc Hành, hồi đó môn ngữ văn của anh là do giáo viên thể dục dạy à? Tôi hỏi anh có thích tôi không?

Cứ nghĩ tới chuyện sau này sẽ phải ở chung với cái cọc gỗ này cả đời, Trần Tử Nhiễm lại cảm thấy nhức đầu.
Phong Diệc Hành cắn răng.
Nhìn dáng vẻ ấy của anh, Trần Tử Nhiễm cười lạnh một tiếng.
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, Phong Diệc Hành sửng sốt giây lát, sau đó rốt cuộc cũng hiểu được điều mà Trần Tử Nhiễm thực sự muốn nghe là gì.
Anh tiến lên một bước, ôm chầm cô vào lòng.




Đi theo anh, hoặc là về biệt thự Bộ trưởng, em chọn đi.

Phong Diệc Hành nở nụ cười, anh khởi động ca nô, thay đổi phương hướng rồi chạy ra biển.
Trần Tử Nhiễm nhìn bờ biển đang ngày một cách xa, nghĩ tới chiếc điện thoại mà Phong Diệc Hành vừa ném đi.
Sau đó, Trần Tử Nhiễm nghe thấy tiếng tim đập của anh.

Trần Tử Nhiễm, có phải anh là một Bộ trưởng ích kỷ lắm không?


Đưa điện thoại cho anh.

Trần Tử Nhiễm lấy điện thoại trong túi áo ra.
Nhưng anh cũng biết, cô thích anh, không có nghĩa là cô sẽ không rời xa anh.
Vậy nên anh mới cẩn thận như thế, nhưng lại bất cẩn chữa lợn lành thành lợn què.
Cô nhìn biển cả mênh mông trước mặt, không thể tin được rằng anh lại ném điện thoại của mình đi như thế.
Điều khó tin hơn là Phong Diệc Hành lại lấy điện thoại trong túi áo ra, sau đó cũng ném vào biển như vừa rồi.
Trần Tử Nhiễm rời khỏi lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh, chân thành nói:

Phong Diệc Hành, thực ra em cũng thích anh lắm.

Anh sẽ không ép cô làm những chuyện cô không thích nữa. Cô không thích xã giao, anh sẽ không dẫn cô đi xã giao, cô không thích biệt thự Bộ trưởng, vậy thì bọn họ sẽ không ở lại đó, cô không thích đám truyền thông của thành phố Phong, anh sẽ không để cô phải đối mặt với họ.
Tóm lại, chỉ cần cô ở bên cạnh anh là được rồi.

Trần Tử Nhiễm, em có thể ở bên cạnh anh mãi mãi được không?


Tôi hỏi anh có thích tôi hay không!
Trần Tử Nhiễm cất cao giọng hỏi lại.
Đó là một câu trả lời trong dự liệu, nhưng trái tim Trần Tử Nhiễm lại3 quặn đau.

Nhưng Trần Tử Nhiễm, kể từ thời khắc đưa em tới thành phố Phong, em mãi mãi là trách nhiệm của anh.

Sau khi nhận lấy, Phong Diệc Hành xoay người đi đến bờ biển, vung tay ném điện thoại của cô đi.
Trần Tử Nhiễm giật mình, cô vội vàng chạy tới hô lên:
Phong Diệc Hành, anh điên rồi à!

Giờ khắc này, thậm chí cô còn không muốn gặng hỏi vì sao lúc trước anh lại giấu cô những chuyện đó, như thể chờ đợi rất lâu chỉ là vì câu nói này.
Cô nhẫn nhịn rất lâu, chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng được ăn viên kẹo thuộc về riêng cô.
Cái cọc gỗ chết 5tiệt này, đến bây giờ cũng không thể nói ra được một câu tỏ tình bình thường.
Cô cất bước, chầm chậm tiến về phía trước, dừng lại trước mặt anh.
Nghe Trần Tử Nhiễm nói vậy, tay của Phong Diệc Hành lại bắt đầu run run.

Trần Tử Nhiễm, chỉ cần em ở bên cạnh anh, em muốn thế nào cũng được.


Anh tìm người khác làm trách nhiệm đi, dù sao trong lòng anh chứa đựng hàng ngàn hàng vạn người dân cơ mà, cũng chẳng thiếu một mình tôi.

Đang định xoay người đi thì Phong Diệc Hành lại cầm chặt lấy tay cô.
Nói xong, anh kéo tay Trần Tử Nhiễm đi tới cạnh chiếc ca nô kia.

Anh định dẫn em đi đâu?
Trần Tử Nhiễm ngơ ngác hỏi.
Ngh9e câu nói ấy, cho dù ngốc đến mấy thì Trần Tử Nhiễm cũng biết, cô là trách nhiệm của anh, cũng có nghĩa là cô rất quan trọng, rất qu6an trọng.
Bởi vì ông cụ Phong từng nói với cô, Phong Diệc Hành sinh ra đã gắn liền với trách nhiệm.
Trần Tử Nhiễm tựa vào lồng ngực anh, nước mắt rơi như mưa.
Kỳ thực trước kia cô đã từng nghe rất nhiều người nói thích mình, nhưng chỉ có lần này là cô cảm thấy như thể đang đối mặt với một hộp quà bọc một viên kẹo, chỉ cần mở ra là sẽ cảm nhận được vị ngọt.
Ném xong, anh quay đầu nhìn Trần Tử Nhiễm, lúc này cô đang sững sờ đứng tại chỗ.

Như vậy thì sẽ không có ai tìm được chúng ta nữa.


Cái gì?


Bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi, anh bỗng cảm thấy em còn hơn cả hàng ngàn hàng vạn người dân.

Rốt cuộc cô cũng tin rằng Phong Diệc Hành đưa cô đi trốn thật, không phải trò đùa!
Dần dần, ngoài vầng trăng trên bầu trời và mặt biển màu xanh thẫm, Trần Tử Nhiễm không nhìn thấy gì nữa.
Đến tận khi chiếc ca nô tới gần bờ, Trần Tử Nhiễm mới biết nơi mà bọn họ tới là một hòn đảo.
Phong Diệc Hành đậu ca nô, kéo Trần Tử Nhiễm lên bờ.
Chạy được khoảng bốn mươi lăm phút, rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng nhìn thấy đất liền.
Nhưng xung quanh đen nghịt, không có đèn đuốc sáng trưng như ở thành phố Phong.
Rốt cuộc Phong Diệc Hành cũng nở nụ cười, giơ tay xoa mặt cô:
Anh biết.

Ngay từ đầu anh đã biết rồi.

Phong Diệc Hành, đây là đâu?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.