Chương 803: Cớ sao nhiễm phong trần (89)



Đó là nhà của chúng ta.


Trần Tử Nhiễm nhìn vào bóng lưng anh, định ở nơi này thật à?

Đến khi khoảng cách ngày một gần, Trần 8Tử Nhiễm mới nhìn thấy rõ, ánh sáng chiếu ra từ trong căn nhà ấy.
Cô có biết nấu cơm đâu.

Chuyện đó để nói sau đi, muộn lắm rồi, đi ngủ trước đã.

Trần Tử Nhiễm nhìn bộ quần áo ẩm ướt trên người mình, rồi lại nhìn sang Phong Diệc Hành, áo anh đã ướt sũng, cũng chẳng khá hơn cô là bao.
Trần Tử Nhiễm lại dịch thêm một chút, áp sát vào một cánh tay anh luôn rồi.

Bây giờ được rồi chứ!

Phong Diệc Hành nuốt nước miếng:
Tay bên kia cũng lạnh.

Trần Tử Nhiễm mở hộp thuốc ra:
Làm thế nào đây?


Lấy oxy già để sát khuẩn trước, sau đó dùng thuốc chống viêm, cuối cùng quấn băng gạc vào.

Trần Tử Nhiễm làm theo lời anh, nghiêm túc xử lý vết thương cho anh, đến tận khi không chảy máu nữa, cô mới yên tâm hơn một chút.
Trần Tử Nhiễm đi tới, vén chăn lên nằm xuống.
Một lát sau.

Trần Tử Nhiễm.


Sao?


Không có gì.

Dở hơi!
Theo lời anh, Trần Tử Nhiễm đi tới mở cửa tủ quần áo ra, trong đó có những bộ quần áo gọn gàng, có cả của nam và nữ.
Trần Tử Nhiễm xem một lúc lâu rồi mới lấy hai bộ ra.
Cô cầm quần áo sạch quay lại chỗ cũ.

Vậy thì ngủ đi mau lên!
Trần Tử Nhiễm ra lệnh, khóe môi cũng bất giác cong lên.
Phong Diệc Hành mấp máy môi, muốn gọi cô lần nữa, nhưng bỗng nhiên dừng lại.
Anh cảm thấy hơi hối hận vì vừa rồi đã nói với cô là mình lạnh.
Vừa nói, cô vừa cầm chiếc áo sạch vừa lấy trong tủ ra khoác lên người anh, muốn kéo anh đứng lên.
Phong Diệc Hành giữ cô lại:
Anh không sao, không cần về.

Trần Tử Nhiễm trừng mắt nhìn anh:
Anh không sao, nhưng vết thương của anh thì có sao!


Không được, phải để bác sĩ chuyên môn xử lý mới ổn thỏa!

Phong Diệc Hành kéo tay cô:
Anh là bác sĩ chuyên môn mà.

Trần Tử Nhiễm mắng một câu:
Chuyên môn cái đầu anh!

Cô bước thật nhanh tới trước mặt Phong Diệc Hành, vứt quần áo đang cầm sang một bên, giơ tay cởi cúc áo sơ mi của anh.
Phong Diệc Hành mệt lắm rồi, ngồi xuống xô pha là anh ngủ thiếp đi.
Lúc này cảm thấy phần cổ ngưa ngứa, anh mở mắt ra, nhìn thấy cô gái đang gần ngay trước mặt mình.
Trần Tử Nhiễm chỉ vào lồng ngực anh, vết thương đang chảy máu, rõ ràng là bị nứt ra rồi.
Trần Tử Nhiễm hoảng hồn, cô xoay người lại, hốt hoảng giật lấy một chiếc khăn nhét vào ngực anh.

Phong Diệc Hành, vết thương của anh nứt ra rồi, không được, chúng ta mau quay về đi!


Hết rồi.





Vậy sau này chúng ta ăn gì?

Má chứ, đúng là dễ dụ!
Trần Tử Nhiễm thầm mắng mình một câu.
Tắm rửa xong đi ra ngoài, Phong Diệc Hành đã làm theo yêu cầu của Trần Tử Nhiễm, thay quần áo và ngoan ngoãn nằm trên giường rồi.
Trần Tử Nhiễm cất hộp thuốc đi.

Anh thay quần áo sạch rồi nằm xuống đi, tối nay đừng tắm nữa.


Ừm.

Trần Tử Nhiễm hít sâu một hơi, xoay người đi tìm hộp thuốc.
Đợi đến khi cô tìm được hộp thuốc và quay lại chỗ cũ, Phong Diệc Hành đã mở mắt ra rồi.
Nhìn khuôn mặt hằm hằm của cô, Phong Diệc Hành hơi nhếch môi, trong mắt lóe lên sự gian trá.




Tóm lại hôm nay anh chỉ ở đây thôi, không đi đâu hết!
Phong Diệc Hành cắn răng nói.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh, cơn tức dâng lên ngùn ngụt:
Phong Diệc Hành, có phải anh lại lên cơn rồi không? Muốn hộc máu như hôm ở trong bệnh viện thì anh mới vừa lòng hả?

Phong Diệc Hành dẫn Trần Tử Nhiễm lên cầu thang, phòng ngủ của biệt thự nằm ở trên lầu hai.

Ở đây có quần áo để thay không?


Có, trong tủ quần áo.
Vừa nói, Phong Diệc Hành vừa ngồi xuống chiếc ghế xô pha bên cạnh.
Rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng từ bỏ.
Cô cắn răng quát:
Hộp thuốc ở đâu?

Phong Diệc Hành vẫn nhắm vắt, vươn tay ra chỉ vào một cái tủ âm tường.
Đang bị thương mà còn trốn cái gì không biết!
Trần Tử Nhiễm cảm thấy mình đen đủi hết mức.

Hình như ở đây có hộp thuốc đấy, em đi tìm đi, cầm máu rồi sát khuẩn là được.

Phong Diệc Hành đang nhắm mắt dựa vào xô pha. Anh đã cởi áo khoác ra rồi, lúc này chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng, bởi vì bị nước biển xối ướt nên áo dính hẳn vào ngực anh.
Áo sơ mi màu trắng mà dính màu khác vào thì luôn rất bắt mắt.
Trần Tử Nhiễm nhìn mảng màu đỏ sậm trước ngực anh, rõ ràng là dính máu, cô sợ đến mức trái tim như muốn nhảy lên cổ họng.
Đây là một căn biệt thự trên đảo.
Phong Diệc Hành kéo Trần 3Tử Nhiễm đi tới cửa biệt thự, giơ tay ấn mật khẩu.
Bọn họ vào trong biệt thự.
Trần Tử Nhiễm nhìn ngó xung quanh, biệt thự có 9hai tầng, phòng khách quay mặt về phía biển cả, có nguyên một tấm kính trong suốt, vậy nên ánh đèn trong biệt thự mới dễ chiếc sáng cả ra ngo6ài như thế.

Nơi này chỉ có hai chúng ta thôi à? Còn ai nữa không?
Trần Tử Nhiễm mở miệng hỏi.
Căn biệt thự lớn thế này, phả5i có người giúp việc hay quản gia gì đó chứ.
Trần Tử Nhiễm lẩm bẩm trong lòng.

Tiểu Nhiễm.


Lại sao nữa?

Thực ra cũng tắm được, chỉ cần cẩn thận tránh vết thương là được rồi, nhưng sắc mặt của Trần Tử Nhiễm thực sự rất khó coi, Phong Diệc Hành không định chọc giận cô thêm nữa.
Trên bệ rửa mặt trong nhà vệ sinh bày những vật dụng vệ sinh cá nhân, nhãn hiệu giống hệt với loại cô dùng ở biệt thự Bộ trưởng.
Trần Tử Nhiễm nhìn đống đồ ấy, cơn tức trong lòng vơi đi không ít.
Phong Diệc Hành buông tay cô ra, ngồi lì trên ghế xô pha, nhắm mắt khoanh tay giả vờ ngủ.
Thấy anh như vậy, Trần Tử Nhiễm vươn tay ra kéo anh.
Kết quả cô không kéo được, mà còn khiến vết thương trên ngực Phong Diệc Hành chảy nhiều máu hơn nữa.

Chăn mỏng quá, anh thấy hơi lạnh.

Trần Tử Nhiễm không khỏi dịch lại gần một chút, muốn truyền nhiệt độ trên người mình cho anh:
Được chưa?


Vẫn hơi lạnh.
Phong Diệc Hành nhẹ giọng nói.
Trần Tử Nhiễm dứt khoát xoay người lại, cẩn thận tránh vết thương trước ngực anh, ôm lấy anh như một con bạch tuộc.

Kêu lạnh nữa là em đạp anh xuống đất đấy!

Phong Diệc Hành tươi cười:
Ừm, được rồi.

Anh bất giờ giơ tay lên, muốn ôm lấy eo cô.

A…

Trần Tử Nhiễm bỗng hét to lên, khiến Phong Diệc Hành cứng đờ người lại.
Thật ra vừa rồi anh không lạnh, bây giờ còn nóng đến mức toát hết mồ hôi nữa.

Anh cúi đầu nhìn vết thương trước ngực mình, thở dài một hơi thật sâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.