Chương 809: Cớ sao nhiễm phong trần (95)


Trần Tử Nhiễm quay người lại, nhìn anh bằng đôi mắt say lờ đờ.

Phong Diệc Hành đứng đó nhìn cô.

Một lúc sau, Trần Tử Nhiễm ngoắc n8gón tay với anh, ra lệnh:
Tới đây, nhảy với em!

Hơi thở mang theo men rượu phả vào cằm và khóe môi Phong Diệc Hành.

Anh không nhảy với người khác.
Yết hầu Phong Diệc Hành trượt một cái.

Nói dối! Rõ ràng em đã nhìn thấy anh nhảy với Nam Tử Yên, em tận mắt nhìn thấy!

Trong mấy phút nhảy với Nam Tử Yên, anh không chỉ thăm dò ra thái độ của nhà họ Nam với thủ đô và nhà họ Phong, mà còn có thể che giấu tai mắt của người khác, huống chi anh đã hỏi ý kiến cô rồi.
Trần Tử Nhiễm lắc đầu:
Như vậy cũng không được! Chỉ cần em là vợ anh thì anh… anh chỉ có thể nhảy với em! Nếu không, anh chính là một gã tồi!

Nghe cô nói vậy, trên cơ bản Phong Diệc Hành có thể chắc chắn được rằng cô đã say rồi.
Trần Tử Nhiễm cũng nhìn sang hướng khác, ngồi dậy xuống giường, vẻ mặt rất bình tĩnh:
Em đi toilet.

Cô vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Trần Tử Nhiễm cốc cho mình một cái thật mạnh vào đầu, đau đến mức cô suýt kêu ra tiếng.
Trần Tử Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, nói với vẻ mặt mong chờ:
Nhảy đi!

Phong Diệc Hành nhướng mày, bài đó bắt đầu bằng động tác của nữ.
Rõ ràng là Trần Tử Nhiễm không biết nhảy mà.
Giây phút sắp xoay người đi, trong lòng anh hơi dao động, không nhịn được cúi đầu xuống, kề sát vào mặt cô…
Phong Diệc Hành quay về phòng bếp, rửa nốt đống bát đĩa.
Anh tắt nến đi, chỉ để lại ngọn nến ở ngoài phòng khách.
Nến đã cháy được hai phần ba rồi, anh cẩn thận thay một cây nến thơm.
Mùi thơm hoa quả có tác dụng giúp giấc ngủ sâu hơn, có thể làm dịu cơn đau đầu sau khi uống rượu.
Phong Diệc Hành lên tầng, đặt nến lên mặt bàn.
Căn phòng tối tăm sáng hẳn lên, Trần Tử Nhiễm nằm ngủ say sưa trên giường.
Mặc dù bị cúp điện, nhưng trong biệt thự không bị cắt nước.
Vừa rồi Trần Tử Nhiễm giày vò anh một lúc như vậy, còn đi rửa bát đĩa, phần lưng áo anh đã ướt mồ hôi rồi.
Phong Diệc Hành khẽ cười:
Để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.

Vừa nói, anh vừa bước tới định ôm eo cô.
Nhưng Trần Tử Nhiễm lại túm lấy tay anh, lắc đầu nói:
Không, em muốn nhảy, em muốn nhảy với anh.

Vừa nói, cô vừa buông Phong Diệc Hành ra rồi lùi về phía sau mấy bước.
Phong Diệc Hành đang đặt tay trên eo cô, lúc này cứ lơ lửng trên không trung.
Trần Tử Nhiễm lại có vẻ rất nghiêm túc, dường như muốn chứng minh là mình biết nhảy thật, cô vươn tay ra, bắt đầu múa máy.
Trần Tử Nhiễm vừa dứt lời là lập tức cảm thấy thân thể đung đưa, nói chính xác hơn thì Phong Diệc Hành đang kéo cô đung đưa nhẹ nhàng.
Phong Diệc Hành ôm cô vào lòng, hai chân bất giác chuyển động theo anh.
Bọn họ cứ thế lắc lư trong phòng khách.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy đằng sau có một ánh mắt đang nhìn mình.
Phong Diệc Hành quay đầu lại, thấy Trần Tử Nhiễm - người vốn phải đang ngủ, cứ ngơ ngác nhìn anh.
Phong Diệc Hành ho một tiếng, bình tĩnh mặc quần áo vào.
Thì ra có người cười sẽ hút hồn người ta thật.
Nhưng cô không nỡ để người khác nhìn thấy.
Thế là cô kiễng chân lên, ngả người về phía trước và tiến hành chiếm đoạt.
Lúc này Phong Diệc Hành mới hiểu ra Trần Tử Nhiễm đang nói tới chuyện anh nhảy với Nam Tử Yên trong bữa tiệc nhậm chức hôm đó.

Anh hỏi ý kiến em, em đồng ý rồi mà.

Trong tiệc nhậm chức, nhảy chỉ là một nghi thức xã giao.
Anh quay đầu nhìn Trần Tử Nhiễm rồi xoay người vào phòng tắm.
Bởi vì trong phòng tắm không có đèn nên Phong Diệc Hành chỉ tắm qua rồi tùy ý quấn khăn đi ra ngoài.
Anh lấy một bộ quần áo ngủ sạch sẽ trong tủ ra, tới cạnh ghế xô pha, cởi khăn ra chuẩn bị thay.
Trần Tử Nhiễm đi đôi giày đế bằng, chỉ6 có thể ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nến trong phòng khách rất tối, nhìn lên mặt Phong Diệc Hành chỉ thấy một màu đen, không thấy rõ những bộ 5phận trên mặt anh.

Em hỏi anh, vì sao anh lại nhảy với người khác?
Trần Tử Nhiễm phồng má hỏi.
Trần Tử Nhiễm dựa vào ngực anh, khuôn mặt say đỏ bừng.

Trần Tử Nhiễm, ai bảo em nhảy như thế hả?
Phong Diệc Hành chậm rãi mở miệng.

Vậy thì phải nhảy thế nào?

Một lúc lâu sau, ánh mắt cô mê ly, vươn tay sờ vào lãnh địa của mình, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Phong Diệc Hành không ngờ là cô lại có thể ngủ được trong lúc này.
Anh thở dài một hơi thật sâu, vươn tay bế cô lên, lần mò trong bóng tối để đi lên tầng trên, đặt cô lên giường rồi đắp chăn cho cô.
Trần Tử Nhiễm càng lúc càng choáng váng, thậm chí sinh ra ảo giác là mình quay trở về tối hôm đó, nhưng điều khác biệt là chỉ có một mình cô nhảy với Phong Diệc Hành.

Phong Diệc Hành, sau này anh chỉ nhảy với em thôi, có được không?

Trong ánh nến lờ mờ, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy người đàn ông ấy cong khóe môi lên.
Còn chưa nghĩ xong, Trần Tử Nhiễm đã đặt tay lên vai anh.
Phong Diệc Hành đặt tay lên eo cô.
Bọn họ giữ nguyên tư thế đó đứng một lúc.

Bài một, vươn vai.

Trần Tử Nhiễm giang hai cánh tay ra, làm động tác như đang bay lượn.

Một hai ba bốn…

Phong Diệc Hành đứng im tại chỗ, cứ thế thản nhiên nhìn cô, dường như đang muốn xác nhậ3n xem cô đang say hay tỉnh.
Thấy anh không làm theo yêu cầu của mình, Trần Tử Nhiễm nổi giận:
Phong Diệc Hành, em bảo anh tới đây, anh k9hông nghe thấy sao?!

Phong Diệc Hành nhìn cô, rốt cuộc cũng cất bước đi tới trước mặt cô.
Cô nàng này thật là…
Phong Diệc Hành dở khóc dở cười:
Trần Tử Nhiễm, rốt cuộc em có biết nhảy không?

Trần Tử Nhiễm bĩu môi:
Ai nói em không biết nhảy! Trước kia em từng giành hạng nhất cuộc thi nhảy thể dục nhịp điệu đấy! Không tin thì để em nhảy cho anh xem.

Phong Diệc Hành nhìn động tác buồn cười của cô, không biết phải nói gì.
Mãi cho đến khi Trần Tử Nhiễm
nhảy
đến bài bốn, Phong Diệc Hành thật sự không thể nhìn nổi nữa.
Anh bước lên phía trước ôm lấy eo cô.
Phong Diệc Hành bất đắc dĩ:
Vậy em muốn nhảy bài gì?


Nhảy bài mà anh và Nam Tử Yên đã nhảy hôm đó!

Phong Diệc Hành khẽ nhíu mày, bài đó khá khó nhảy đấy.
Thôi xong, không phải ảo giác!!!

Cô ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu, sau đó mới chậm chạp đi ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.