Chương 810: Cớ sao nhiễm phong trần (96)


Tục ngữ nói, ăn no mặc ấm là sẽ nghĩ bậy bạ, chắc là tại mấy hôm nay nhàn nhã quá, tối nay lại ăn uống quá nhiều nên mới 8thế.

Trần Tử Nhiễm lăn qua lăn lại, không thể có chuyện Phong Diệc Hành không phát hiện ra được.


Không 3ngủ được à?
Phong Diệc Hành hỏi nhỏ.
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời rực rỡ, nhìn vị trí mặt trời thì chắc là vẫn chưa tới trưa.
Trần Tử Nhiễm vô thức sờ tay sang bên cạnh, nhưng lại thấy trống không.
Cô quay đầu lại, ngọn nến trên tủ đầu giường đã cháy hết rồi, chỉ còn lại đốm bấc tàn.
Đúng là quá đáng!
Cô xuống tầng, không thấy Phong Diệc Hành đâu, ngược lại thì thấy hai người ngồi trên xô pha.
Trần Tử Nhiễm chớp mắt, xác định mình không hoa mắt.

Không được.
Không cần nghĩ ngợi gì cả, Trần Tử Nhiễm từ chối ngay.
Phong Diệc Hành hít sâu một hơi, trông vẻ mặt của anh rất tội nghiệp.
Trần Tử Nhiễm cắn môi, bỗng cảm thấy không đành lòng.
Cô có phải thịt trên người anh đâu, làm sao mà cô biết được.

Nhưng anh biết.


Hử?


Anh đã khỏi hẳn rồi.


Một mảng đang ăn da non như thế, anh nghĩ em mù à?


Ồ…

Trần Tử Nhiễm chỉ có thể kìm lại những gì đang định nói.
Cô nằm ngửa ra rồi nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, hơi ấm lại kề sát vào người cô.
Cô lại vươn tay ra cởi áo anh.
Lần này Phong Diệc Hành không ngăn cản nữa.
Trần Tử Nhiễm cẩn thận tháo băng gạc ra, vết thương đang mọc da non rồi, xem ra khôi phục khá tốt.
Thực ra cũng không có gì là không được cả, đúng không?
Cô nhìn ánh mắt lạc lõng của Phong Diệc Hành, đang định lên tiếng thì Phong Diệc Hành đã mở miệng trước.

Vậy thì ngủ đi.

Vừa nói, cô vừa định ngồi dậy.
Phong Diệc Hành giữ chặt cô lại, nói một câu như đang rất kiềm chế:
Trần Tử Nhiễm, đừng động đậy, đừng giày vò anh.

Trần Tử Nhiễm sửng sốt.
Vưu Mạn nhìn cô, vẻ mặt cũng hơi mất tự nhiên:
Phu nhân.

Trần Tử Nhiễm không chú ý tới sự khác thường của bọn họ. Cô ngáp một cái, bứt tóc nhíu mày hỏi:
Phong Diệc Hành đâu? Hai người có nhìn thấy anh ấy không?


Ở trong phòng bếp.
Vưu Thương đáp.
Một lúc sau.

Nhiễm Nhiễm.
Phong Diệc Hành gọi cô.
Trần Tử Nhiễm sởn hết tóc gáy, cô mở mắt ra, lùi ra xa hơn một chút.
Vừa nói, cô vừa định cởi cúc áo anh ra xem.
Phong Diệc Hành bắt lấy tay cô:
Vết thương không nứt ra, em ngủ mau đi.

Trần Tử Nhiễm rút tay mình ra:
Không được, em phải kiểm tra xong mới ngủ.

Chỉ nhìn một cái là Vưu Thương nhanh chóng cụp mắt xuống.
Biết thế thì anh ta đã chẳng nhìn.

Khụ… Phu nhân.
Vưu Thương mở miệng nói.
Đúng là Vưu Thương và Vưu Mạn thật.
Cô hoàn hồn lại, mở miệng nói:
Vưu Thương, Vưu Mạn, hai người tới rồi à.

Nghe thấy tiếng cô, Vưu Thương và Vưu Mạn đứng lên, xoay người lại nhìn cô.
Tối qua cô tưởng Phong Diệc Hành tắt nó đi, không ngờ là tự tắt.
Trần Tử Nhiễm cắn môi bò dậy, cảm thấy cơ thể như tan ra thành từng mảnh vậy.
Khốn kiếp, rõ là sập bẫy của Phong Diệc Hành rồi.
Cô giúp thì lại khiến bản thân mình mệt lả.
Lúc mở mắt ra một lần nữa thì đã là ban ngày rồi.
Rèm cửa trong phòng đã được kéo ra.
Đầu tiên là lừa cô uống rượu, sau đó nhân lúc cô mất tỉnh táo…
Trần Tử Nhiễm đỏ mặt nắm tay lại.
Đúng là mưu mô!
Trần Tử Nhiễm nhiễm run rẩy đứng lên, cầm bộ quần áo ngủ trên mặt đất mặc vào người, chưa rửa mặt đã đi ra khỏi phòng.

Phong Diệc Hành!
Trần Tử Nhiễm gọi to.
Tên khốn, làm hại cô mệt thế này, thức dậy thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Trần Tử Nhiễm hít một hơi:
Để tôi vào xem.

Mới đi mấy bước thì Phong Diệc Hành đã ra khỏi phòng bếp.
Ánh mắt chạm vào nhau, Trần Tử Nhiễm dừng bước, khuôn mặt bất giác đỏ lên.

Nhiễm Nhiễm, giúp anh một chút được không?

Trần Tử Nhiễm mở mắt ra.
Kế đó, cô nhìn thấy Phong Diệc Hành đang nhìn cô bằng ánh mắt mà có thể cả đời này cô cũng chưa từng được nhìn thấy.

Ồ, vậy em cảm thấy mấy ngày nữa sẽ khỏi?

Hôm ấy cô nói, đến khi vết thương của anh khỏi, cô sẽ đồng ý.

Không biết.

Trần Tử Nhiễm cũng không biết là mình ngủ muộn thế nào, tóm lại là rất muộn.
Nến đã tắt rồi mà cô vẫn chưa được ngủ.
Phong Diệc Hành như ăn phải thuốc kích thích, đến cuối cùng cô đã buồn ngủ díu mắt lại rồi mà anh vẫn bảo cô
giúp anh
.
Sáng nay dậy không nhìn thấy anh đâu cô đã khó chịu rồi, bây giờ còn ra lệnh cho cô.
Anh nghĩ mình là cái gì hả!
Bảo cô thay quần áo rồi xuống ăn cơm, cô cứ không đấy!
Trần Tử Nhiễm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh.
Khốn kiếp, người đàn ông này và người tối qua là cùng một người sao?
Quả nhiên, tên đàn ông nào cũng giống nhau hết, chiếm được rồi là không trân trọng nữa.

Em giày vò anh bao giờ?

Phong Diệc Hành vẫn nhắm mắt, yết hầu dịch chuyển, nhưng không nói ra được một chữ nào.
Một lúc sau, Trần Tử Nhiễm cảm thấy cơ thể anh vẫn căng chặt, thế là giãy giụa ra khỏi lồng ngực anh.

Ừ.


Nhưng ăn da non có nghĩa là sẽ không chảy máu nữa.





Ngủ đi.

Trần Tử Nhiễm tựa đầu trước ngực anh, phát hiện ra tim anh đập nhanh đến mức bất thường.

Phong Diệc Hành, có phải anh khó chịu ở đâu không? Hay là vết thương lại nứt ra rồi?


Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Phong Diệc Hành nhìn cô, ánh mắt như đang hỏi ý kiến cô.

Có được không?

Cô yên tâm, lại dán băng gạc vào, sau đó dựa vào người Phong Diệc Hành, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Tiểu Nhiễm, vết thương của anh đã tính là khỏi chưa?
Phong Diệc Hành mở miệng hỏi.
Trái tim Trần Tử Nhiễm run lên:
Không tính.

Nghe giọng anh, không biết vì sao Trần Tử Nhiễm cảm thấy da đầu tê rần.
Cô quay đầu lại, Phong Diệc Hành đang nhắm mắt nằm cạnh cô, ánh nến phác họa rõ ràng đường nét trên khuôn mặt anh.6
Trần Tử Nhiễm bất giác nuốt một ngụm nước miếng:
Vừa rồi rất mệt, đi vệ sinh xong tỉnh hơn rồi.

Cô vừ5a dứt lời, Phong Diệc Hành vươn tay ra ôm cô vào lòng.
Sau đó, Trần Tử Nhiễm nghe thấy giọng nói gần như van nài của Phong Diệc Hành.

Nhiễm Nhiễm, anh thật sự khó chịu lắm.


Khó… Khó chịu ở đâu?

Cô gượng gạo mắng một câu:
Phong Diệc Hành, một ngày anh không vào phòng bếp thì sẽ chết à!

Phong Diệc Hành nhìn cô, lại nhìn Vưu Thương và Vưu Mạn ở đằng sau, lông mày bỗng nhíu lại.

Đi thay quần áo đi rồi xuống ăn.

Ánh mắt ấy đáng thương như chú chó lang thang chịu đói chịu rét ven đường, đến mức cô không nhẫn tâm, vô thức nói ra một câu.

Giúp anh thế nào?


Cô mà từ chối là anh lại bày ra vẻ mặt đáng thương.
Đường đường là Bộ trưởng tối cao của Bộ Kinh tế, vậy mà lại đi van xin người khác trong chuyện ấy.
Cô không giúp thì cứ như cô máu lạnh và có lỗi với nhân dân cả nước vậy.
Cô cứ thế vào thẳng phòng bếp:
Em đói, bây giờ em muốn ăn cơm!


Đang định đi lướt qua Phong Diệc Hành thì anh giơ tay ra ngăn cản cô.

Phong Diệc Hành ôm cô, giơ tay chỉnh lại cổ áo cho cô:
Nghe lời anh, đi thay bộ quần áo dài tay, được không?


Trần Tử Nhiễm hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn một cái.

Á đù!

Trần Tử Nhiễm giật mình, cổ và cánh tay cô vô cùng thê thảm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.