Chương 811: Cớ sao nhiễm phong trần (97)


Vưu Thương suýt thì hộc máu, hai người này im lìm chơi trò mất tích, anh ta vất vả tìm kiếm lâu như thế, lại còn bị đuổi ra ngoài?

Bộ trưởng Phong, lần sau hai người định chơi trò mất tích nữa thì suy xét đến cảm nhận của người khác trước được không? Cậu c3ó biết mấy hôm nay bọn tôi phải tốn bao nhiêu nhân lực vật lực vì tìm hai người không?


Phong Diệc Hành khẽ nheo mắt:
Tôi k9hông bảo các cậu tìm.

Trần Tử Nhiễm nhìn đám người đằng sau Vưu Hồng, tiệc cưới của nhà họ Hoắc mới diễn ra không lâu, những người này trở mặt nhanh thật đấy.
Cô quay đầu nhìn Phong Diệc Hành, bỗng hiểu ra ý đồ của anh.
Nhìn cảnh tượng này, Trần Tử Nhiễm cảm thấy hết hồn.
Thấy bọn họ ra, Vưu Thương vội vàng vứt mẩu thuốc lá đi rồi bước tới.
Trần Tử Nhiễm thay quần áo.
Mặc dù chiếc váy này được thiết kế theo kiểu cổ cao, nhưng vẫn có một vài dấu vết không che được.
Trần Tử Nhiễm vừa đánh răng rửa mặt vừa nghiến răng nghiến lợi.
Cô lục tung tủ quần áo lên, rốt cuộc cũng tìm được một chiếc váy dài tay liền thân.
Ở đây không có đồ trang điểm, Trần Tử Nhiễm chỉ có thể tìm một chiếc khăn lụa quấn vào.
Cô quấn kín mít, sau đó mới đi xuống lầu.



Vưu Thương bó tay, tưởng anh đây muốn tìm chắc?
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời không mây:
Thời tiết hôm nay đẹp đó, phải không Mạn Mạn?

Chỉ có điều anh ta không nghe thấy câu trả lời của Vưu Mạn.
Đang định đẩy anh ra thì Vưu Thương mang hai chiếc túi zip tới.
Trần Tử Nhiễm nhìn điện thoại trong đó.
Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn Phong Diệc Hành:
Anh cần dạy bảo lại trợ lý của mình đấy.

Đang nói cạnh nói khóe tới chuyện bọn họ trốn đi đây mà.
Ăn cơm xong, Trần Tử Nhiễm chờ Phong Diệc Hành rửa bát.
Bọn họ ra khỏi phòng bếp, cùng Vưu Mạn ra khỏi biệt thự.
Mưu kế của người đàn ông này thực sự khiến người ta phải trợn mắt há mồm.
May mà đây là chồng cô!
Vưu Mạn lắc đầu cười nói:
Không cần, chắc tại Bộ trưởng và phu nhân mất tích mấy ngày nên em ngủ không ngon thôi, chẳng phải anh cũng thế sao?

Vưu Thương thở dài một hơi:
Đúng thế, nhưng đêm nay chắc sẽ được ngủ ngon rồi.

Trần Tử Nhiễm chạy vào toilet trong phòng ngủ, nhì5n cô gái trong gương.
Trên xương quai xanh chi chít những dấu vết minh chứng cho hành vi giới hạn độ tuổi.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh ta:
Nghiêm trọng như thế cơ à?

Chỉ biến mất vài ngày thôi mà phải rầm rộ đến thế cơ sao?
Mới tới gần, Phong Diệc Hành đã nhíu mày lại.
Vưu Thương phớt lờ vẻ mặt của anh, cười nói:
Mấy hôm nay tìm hai người, tôi mà không hút vài điếu thì mái đầu này sẽ bạc trắng mất.

Phong Diệc Hành ôm cô, ngẩng đầu nhìn Vưu Thương:
Cậu ngậm miệng lại đi.




Trần Tử Nhiễm xoay người vào phòng bếp, Phong Diệc Hành cũng đi theo cô.
Vưu Mạn nhìn bọn họ khuất sau cửa phòng bếp, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng.
Chỉ có anh ta là đáng thương nhất thôi, làm việc cho cặp vợ chồng bốc đồng như vậy.
Khác với chiếc ca nô nhỏ lúc tới đây, lúc về một chiếc du thuyền lớn tới đón Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành.
Bởi vì mặc nhiều nên vốn cô đã nóng rồi, Phong Diệc Hành ôm khiến cô càng nóng hơn.
Cô muốn tránh ra, nhưng Phong Diệc Hành lại không chịu buông tay.
Trần Tử Nhiễm quay đầu lại lườm Phong Diệc Hành.
Eo cô lại bị véo.
Trần Tử Nhiễm cởi áo ngủ ra, thấy mặt trong của đùi cũng có.
Cô hít sâu một hơi, thề rằng tối nay nhất định phải đá Phong Diệc Hành xuống giường.
Đã nói là không được hôn lên quá cao rồi, mặc quần áo rất khó che được.
Phong Diệc Hành, đồ chết tiệt!
Mười mấy năm trước, cái chết đột ngột của Phong Tri Ngôn đã gây ra cú sốc lớn cho nhà họ Phong, nếu Phong Diệc Hành mà có mệnh hệ nào thì mọi cố gắng của bọn họ trong những năm qua đều đổ xuống sông xuống biển.
Vưu Hồng vừa dứt lời, mấy người đằng sau cũng nhao nhao mở miệng:
Đúng thế, chúng tôi lo sốt vó, gia chủ không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Vưu Thương nghi hoặc quay đầu lại, thấy Vưu Mạn đứng sững người ở đó, không biết đang nghĩ chuyện gì.

Mạn Mạn?
Vưu Thương gọi một tiếng.
Tất cả mọi người lên thuyền.
Trần Tử Nhiễm ngồi trong khoang thuyền, bị Phong Diệc Hành ôm trọn vào lòng.
Ngoài biệt thự, Vưu Thương đứng cách đó khá xa, đang rít một điếu thuốc.
Hai bên cửa là mười mấy người được võ trang đầy đủ.
Anh không chỉ muốn nhà họ Hoắc thất bại, mà còn muốn những người này cúi đầu với nhà họ Phong.
Không có thời điểm nào thích hợp để Tiền Chính Kỳ xuất hiện hơn tiệc cưới của nhà họ Hoắc, một mũi tên trúng mấy đích.
Trên mặt Phong Diệc Hành không có một biểu cảm thừa thãi nào, anh khẽ gật đầu:
Không có chuyện gì thì đi về đi.

Dứt lời, anh dẫn Trần Tử Nhiễm lên xe.
Vưu Mạn hoàn hồn lại:
Anh Cả.


Gần đây trạng thái tinh thần của em không ổn lắm, hay anh xin Bộ trưởng cho em nghỉ mấy ngày nhé?


Vưu Mạn, cô ăn chưa? Có muốn ăn chung với chúng tôi không?
Trần Tử Nhiễm hỏi.
Vưu Mạn lắc đầu:
Thôi, tôi ăn rồi, cô và Bộ trưởng ăn đi.

Du thuyền nhanh hơn ca nô nhiều, chỉ hai mươi phút là đã vào bờ.
Phong Diệc Hành dẫn Trần Tử Nhiễm ra khỏi khoang thuyền, thấy có mấy người đứng trên bờ.
Nhìn bọn họ dính lấy nhau như sam, Vưu Thương muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại thôi.
Bỏ đi, khó khăn lắm cây cọc gỗ mới nở hoa được một lần, được quyền đắc ý.
Trần Tử Nhiễm biết bọn họ, trên cơ bản toàn là người cầm quyền của những gia tộc lớn, chỉ có điều không có nhà họ Hoắc.
Vưu Hồng đứng trên cùng, nhìn thấy Phong Diệc Hành và Trần Tử Nhiễm, ông ấy thở phào một hơi:
Gia chủ, phu nhân, cuối cùng hai người đã về, tôi lo gần chết đấy.

Nếu ngày mai Phong Diệc Hành từ c6hức Bộ trưởng Bộ Kinh tế, anh ta sẽ lập tức lượn đi thật xa!

Nghĩ tới chuyện quay về sẽ có cả đống chuyện cần phải xử lý, Vưu Thương không khỏi đau đầu.
Anh ta cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Phong Diệc Hành cũng bị Trần Tử Nhiễm làm hư.

Không hẳn là nghiêm trọng, người ta chỉ kháo nhau Bộ trưởng và phu nhân Bộ trưởng vì tình mà nhảy xuống biển tự sát, thêm mấy hôm nữa là có thể phát cáo phó cho hai người được rồi.





Ừm, đợi đưa phu nhân về, em sẽ đi nghỉ ngơi, anh phải về Bộ Kinh tế với Bộ trưởng à?


Ừ, có rất nhiều công vụ cần xử lý.


Không biết nói thì nói ít thôi.

Nói xong, Phong Diệc Hành kéo cô vào lòng, dẫn cô bước về phía trước.
Trong phòng khách chỉ còn Vưu Mạn, không thấy Vưu Thương đâu nữa.
Phong Diệc Hành vẫn đang tựa ở cửa phòng bếp chờ cô.
Trần Tử Nhiễm bị anh kéo đi, nhỏ giọng lên án:
Phong Diệc Hành, em cảnh cáo anh, nếu anh dám véo em nữa là em sẽ…

Vưu Thương nhìn theo bóng lưng bọn họ, khóe môi cong lên thành một nụ cười.

Vậy mà cũng tìm được á?

Vưu Thương cười:
Điện thoại không giống người, không tự chạy được.

Khóe miệng Trần Tử Nhiễm giật giật.

Tôi trông giống người sẽ chết chung với Phong Diệc Hành sao? Cùng lắm chỉ nhặt xác… A, đau!

Lúc đi ngang qua Văn Càn, Trần Tử Nhiễm chợt dừng bước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.