Chương 812: Cớ sao nhiễm phong trần (98)


Trần Tử Nhiễm bực mình:
Không cần, em quấn kín mít thế này, thấp mấy cũng vô dụng.


Nếu không phải tại anh thì cô có ăn ăn mặc như ninja thế8 này không?
Vưu Thương ngồi trên 3ghế lái ho sù sụ.
Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn Vưu Thương và Vưu Mạn ở hàng trước, đỏ mặt véo Phong Diệc Hành một cái:
Anh nói chuyện phải l9ựa lúc chứ!

Thịnh Lam nhìn dấu vết trên cổ cô, đôi mắt trợn tròn, cuối cùng cô ta cũng hiểu vì sao Trần Tử Nhiễm phải ăn mặc kín mít như thế.

Trần Tử Nhiễm, cô có nhất thiết phải khoe khoang như thế không?


Sao lại không, tôi sắp nóng nổ mỡ rồi đây.

Mặc dù hiện giờ không phải thời điểm nóng nhất, nhưng vẫn ba mươi hai độ, Trần Tử Nhiễm đã toát hết mồ hôi rồi, nhưng cô có thể làm gì được đây?
Thẩm Thiên Trường như vậy, Trần Tử Nhiễm cũng chẳng dễ chịu cho nổi.

Cô ấy sẽ tỉnh lại.

Thịnh Lam cười nhạt:
Có gì mà phải hỏi, là chuyện giữa bọn họ với nhau, chỉ cần Thẩm Thiên Trường sống là được.

Trần Tử Nhiễm nhìn Thịnh Lam, cô biết, Thịnh Lam đã thực sự coi Thẩm Thiên Trường là bạn rồi, vậy nên hiện tại bọn họ cùng đứng trên một lập trường.

Chả biết thì sao, cô đi lấy nước ấm cho tôi.

Thịnh Lam vội vàng đứng lên, mang chậu vào toilet lấy nước nóng.
Trần Tử Nhiễm định đổi chủ đề.

Em muốn đi đâu?

Vưu Thương không để ý tới, mấy hôm nay anh ta sắp bị đám cấp dưới ép điên rồi, cho dù Phong Diệc Hành lườm anh ta thì anh ta cũng phải lôi về cho bằng được.
Trần Tử Nhiễm tiếp lời Vưu Thương:
Vậy cũng được, anh đưa tôi tới bệnh viện đi, tôi muốn thăm Thẩm Thiên Trường.

Thịnh Lam đỡ Thẩm Thiên Trường theo lời cô, để cô giữ nguyên tư thế nằm nghiêng.
Trần Tử Nhiễm giặt khăn một lượt:
Lúc Thiên Trường mới về, toàn là tôi chăm sóc đấy.


Vậy mà cô còn mặc nhiều như thế, bệnh óc heo tái phát à?

Trần Tử Nhiễm nhìn Thịnh Lam:
Cô mới óc heo đấy!

Mấy ngày rồi cô ấy không nhìn thấy Trần Tử Nhiễm.

Chào phu nhân, tôi tới để lau người cho cô Phong.

Trần Tử Nhiễm gật đầu:
Đặt dụng cụ xuống đi, để tôi làm cho.

Nhân viên chăm sóc đặt khăn mặt và chậu xuống rồi đi ra ngoài.
Thịnh Lam vội vàng ngậm miệng lại. Trần Tử Nhiễm coi Thẩm Thiên Trường là người nhà thực sự, vậy nên mới tự tay làm.
Lau người cho Thẩm Thiên Trường xong, Trần Tử Nhiễm cũng toát hết mồ hôi, cô ngồi trên chiếc giường dành cho người nhà, thở hổn hển nghỉ ngơi.
Đã dính đến vấn đề sống chết của Thẩm Thiên Trường, đàn ông hay là những thứ tình cảm khác đều phải dẹp sang một bên.

Lục Chi Cửu vẫn chưa chết.
Trần Tử Nhiễm nói.

Ừm, yên tâm đi.

Vưu Mạn quay về trong xe, Trần Tử Nhiễm xoay người vào bệnh viện, lên phòng bệnh gia đình ở trên tầng năm.

Cô cũng biết làm cơ á?
Thịnh Lam nghi ngờ.
Trần Tử Nhiễm đi tới trước giường bệnh, bắt đầu cởi quần áo cho Thẩm Thiên Trường.
Thịnh Lam nhếch môi cười nhạt, chẳng buồn tranh cãi nữa.
Nhân viên chăm sóc đẩy cửa vào, nhìn thấy Trần Tử Nhiễm cũng hơi ngạc nhiên.

Thịnh Lam, đây là ngày thứ mười lăm Thẩm Thiên Trường hôn mê rồi.
Trần Tử Nhiễm mở miệng nói.
Thịnh Lam nhìn Thẩm Thiên Trường, vốn dĩ hôm qua lúc tới đây, cô ấy còn muốn mắng Trần Tử Nhiễm vì giấu cô ấy lâu như thế, nhưng tới bệnh viện và nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, cô ấy lại không mắng nổi.
Không phải Thịnh Lam đang an ủi Trần Tử Nhiễm, mà là tin rằng Thẩm Thiên Trường nhất định sẽ tỉnh lại.
Trong mắt Thịnh Lam, có chuyện gì mà Thẩm Thiên Trường không làm được, đâu thể chết dễ dàng như thế.

Tôi rất bất ngờ khi cô không hỏi Lục Chi Cửu đang ở đâu đấy.

Trước kia Thịnh Lam còn là tình địch của Thẩm Thiên Trường, mặc dù chỉ là quân cờ bị lợi dụng.
Thịnh Lam nhướng mày lên.

Nhưng tôi cũng chỉ biết có thế thôi.

Phong Diệc Hành thuận tay cầm tay cô:
Anh không cảm thấy lúc này có gì không phù hợp.


Anh không nhìn thấy có hai ngư6ời ngồi lù lù ở đằng trước sao?

Lấy nước về đến nơi, Trần Tử Nhiễm đã cởi hết quần áo của Thẩm Thiên Trường ra rồi.
Trần Tử Nhiễm sấp nước vào khăn mặt rồi vắt khô, bắt đầu lau người cho Thẩm Thiên Trường.

Bộ trưởng, lát nữa có thể chúng ta phải về Bộ Kinh tế.
Vưu Thương nói xen vào.
Nhưng từ ánh mắt của Phong Diệc Hành, có thể thấy được anh ta nói câu đó không đúng thời điểm.
Phong Diệc Hành hơi khựng lại, chăm chú nhìn vào cô:
Lần sau anh sẽ kiềm chế.


Khụ khụ…

Thịnh Lam thì mặc quần áo cho Thẩm Thiên Trường.

Body Thẩm Thiên Trường nuột thật đấy, những nơi khác gầy đi bao nhiêu, nhưng nơi cần thì vẫn không nhỏ đi chút nào.


Tùy đi, sao cũng được.

Giờ khắc này, nội tâm Thịnh Lam thực sự rất bình lặng.

Nhưng mà…


Cô yên tâm đi, tôi thăm Thiên Trường xong là sẽ về luôn. Thực ra hôm nay tôi cũng mệt lắm, tối qua Phong Diệc Hành phá tôi cả đêm, không cho tôi ngủ.

Trần Tử Nhiễm phe phẩy tay:
Cô gato à?

Thịnh Lam liếc nhìn ngực cô:
Cô mới là người phải gato mới đúng.

Câu nói ấy của Phong Diệc Hành khiến Vưu Thư5ơng nổi hết cả da gà, nếu có sự lựa chọn nào khác thì anh ta không muốn ngồi chung xe với Phong Diệc Hành một giây phút nào hết.

Phong Diệc Hành, chúng ta về thẳng nhà họ Phong à? Hay là về biệt thự Bộ trưởng?


Có phải nhà họ Phong không thuê nổi nhân viên chăm sóc đâu.

Động tác của Trần Tử Nhiễm hơi khựng lại, ngước mắt nhìn Thịnh Lam một cái.
Trần Tử Nhiễm

một tiếng, tháo chiếc khăn lụa xuống.

Tóm lại chồng tôi không chê.

Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt, ai bảo cô chê tôi nhỏ, lớn đến mấy mà không chồng thì cũng vứt.
Thịnh Lam hít sâu một hơi, nếu không vì tới thăm Thẩm Thiên Trường thì còn lâu cô đây mới lặn lội tới đây để chịu ngược đãi!
Vưu Mạn túm lấy vạt áo, ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu.

Được, vậy tôi về trước đây, phu nhân cũng về sớm một chút.


Ngoài em ra, anh không nhìn thấy ai hết.




Đến bệnh viện, Trần Tử Nhiễm xuống xe, Vưu Mạn cũng xuống xe đi theo.
Trần Tử Nhiễm bỗng quay đầu lại nhìn:
Vưu Mạn, sắc mặt cô kém lắm, về nghỉ ngơi trước đi.

Thịnh Lam tới thành phố Phong từ tối hôm qua, hôm nay Trần Tử Nhiễm cầm điện thoại mới đọc được tin nhắn của bà cô này.
Thịnh Lam cắn một miếng táo, nhìn bộ quần áo trên người Trần Tử Nhiễm:
Cô không nóng à?

Thịnh Lam nhìn cô, đặt con dao gọt trái cây xuống:
Tôi ăn, không được à?


Được, cô ăn gì cũng được, tốt nhất là nghẹn chết cô luôn đi!

Thịnh Lam đứng bên cạnh, nhìn động tác thành thạo của Trần Tử Nhiễm, không nhịn được hỏi:
Cô từng học cách chăm sóc người bệnh à?

Trần Tử Nhiễm đỡ vai Trần Tử Nhiễm, để cô ấy nằm ghé đi:
Lại đây giúp tôi đi.

Lúc vào trong, Thịnh Lam đang ngồi cạnh giường gọt táo.
Trần Tử Nhiễm nhìn cô nàng:
Thiên Trường vẫn chưa tỉnh, cô gọt táo làm gì?


Thịnh Lam, cô có nhớ những lời mà cô đã mắng tôi ở bệnh viện lúc tôi và Thiên Trường cãi nhau không?


Lúc ấy Thịnh Lam mắng cô, rằng nếu không có Thẩm Thiên Trường, cô sẽ chẳng khác gì đám cậu ấm cô chiêu ăn bám bố mẹ, trở thành một kẻ vô dụng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.