Chương 818: Cớ sao nhiễm phong trần (104)


Trần Tử Nhiễm bước tới gọi:
Phi Nhứ.


Phong Phi Nhứ quay đầu lại:
Chị dâu, chị dậy rồi à.


Trần Tử Nhiễm nhìn 8cô ấy:
Hôm nay em không cần tới trường à?

Phong Phi Nhứ cắn môi:
Em có thể nhờ anh Hai giúp.

Trần Tử Nhiễm nhìn cô ấy:
Không việc gì phải nóng vội nhất thời. Trước hết cứ để Thịnh Lam ở khách sạn vài ngày đã, đợi có tin tức giật gân hơn thu hút sự chú ý rồi đưa cô ấy ra cũng không muộn.

Nói xong, cô đang định gọi điện cho Thịnh Lam thì Thịnh Lam đã gọi tới trước.
Trông Phong Phi Nhứ có vẻ khá lo lắng:
Bây giờ chị Thịnh Lam đang bị phóng3 viên chặn trong khách sạn, em định đợi chị dậy rồi cùng bàn xem có cách gì giúp chị ấy không.

Trần Tử Nhiễm lúng túng9 cười một tiếng:
Em cũng biết à?

Phong Phi Nhứ
ừm
một tiếng:
Em còn biết tất cả đều là bởi vì em nữa. Nếu không ph6ải bởi vì em thì chị đã chẳng tìm người đánh Chu Thừa Tu, cũng sẽ không bị cảnh sát gọi đi thẩm vấn. Em đoán những tin tức này 5là cố tình nhằm vào Văn Ly, hơn phân nửa chuyện chị đánh Chu Thừa Tu lúc trước là do Văn Ly tiết lộ cho truyền thông.

Phòng chờ vip này chỉ dành riêng cho hành khách khoang hạng nhất, vậy nên rất ít người.
Thịnh Lam tùy ý chọn một chỗ ngồi, gọi một tách cà phê.
Mở điện thoại ra, trong đó toàn là tin tức Văn Ly làm kẻ thứ ba.
Thì ra, trong tình cảm với Phong Diệc Hành, từ đầu tới cuối, cô chưa bao giờ tùy tiện.
Đã hai tiếng trôi qua rồi.
Rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng nhận được tin của Phong Phi Nhứ, bọn họ đã thành công đưa Thịnh Lam ra khỏi khách sạn và tới được sân bay.
Nhận thấy sự lo lắng của cô, Phong Phi Nhứ mở miệng đề nghị:
Chị dâu, để em đi đi, em sẽ đưa chị Thịnh Lam ra.

Trần Tử Nhiễm đã giúp cô ấy quá nhiều lần rồi, cô ấy muốn làm gì đó để trả lại.

Không được, nhỡ em mà bị chụp thì chỉ rắc rối hơn thôi.
Trần Tử Nhiễm từ chối.
Sau một hồi suy xét.

Phi Nhứ, em gọi cho Phi Dịch, bọn em cùng nhau đưa Thịnh Lam ra khỏi khách sạn, sau đó đừng chần chừ gì cả, đưa cô ấy tới sân bay để cô ấy về thành phố Vân.


Vâng.

Phong Phi Nhứ đứng lên khỏi ghế xô pha:
Chuyện này không cần lo, lúc trước em luôn ở trường học, lại không tham dự những buổi xã giao, vậy nên truyền thông của thành phố Phong không biết nhiều về em.

Trần Tử Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ, bình thường cô và Thịnh Lam cãi nhau là thế, nhưng trước giờ chưa bao giờ đụng tới ranh giới cuối cùng của đối phương. Thịnh Lam làm gì cũng đường đường chính chính, hiển nhiên tình huống hiện tại đã chạm tới giới hạn chịu đựng của cô nàng kia rồi.
Vậy nên vừa rồi, Thịnh Lam nói sẽ tuyệt giao với cô, đó không phải là nói đùa.
Nghe tiếng tắt máy cái rụp, Trần Tử Nhiễm bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cô cầm điện thoại, chỉ muốn gọi điện luôn cho Phong Diệc Hành thôi.
Nhưng truyền thông thành phố Phong vốn đã mâu thuẫn với các quan chức rồi, nếu dùng đến lực lượng của quan chức để giải quyết thì rất dễ bị bắt thóp.
Thịnh Lam đơ người ra…
Gần đây mình xui thật đấy, gặp ai chẳng được, sao lại gặp phải Ôn Dật Minh thế này?

Anh… Anh Ôn, chào anh.
Thịnh Lam vô cùng lúng túng.
Phong Phi Nhứ gửi tin nhắn cho Phong Phi Dịch.
Hai mươi phút sau, Phong Phi Dịch tới biệt thự nhà họ Phong.
Trần Tử Nhiễm theo Phong Phi Nhứ ra tới cửa, nhìn cô ấy lên xe của Phong Phi Dịch.
Ngoài Phong Phi Nhứ và Phong Phi Dịch ra, để người khác làm chuyện này thì cô không yên tâm.
Khi bọn họ đã đi rồi, Trần Tử Nhiễm quay lại phòng khách.
Thỉnh thoảng cô lại xem tin tức trên điện thoại, bởi vì lo lắng sẽ có tin tức nào khác giật gân hơn bị tung ra, vậy nên cô cứ đứng ngồi không yên.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, đó là một khuôn mặt điển trai trẻ tuổi.
Anh ta nhìn Thịnh Lam vài giây, sau đó vươn tay ra, chỉ về phía quầy phục vụ.
Thịnh Lam nhìn theo hướng đó, nói cám ơn rồi xoay người tới quầy phục vụ lấy túi xách của mình.

Bây giờ tôi không có tâm trạng nói nhảm với cô, tôi cho cô nửa tiếng, phải xứ lý đám phóng viên ngoài khách sạn cho tôi, nếu không thì tôi sẽ tuyệt giao với cô!

Trần Tử Nhiễm xụ mặt xuống:
Chuyện này khó lắm, phóng viên thành phố Phong khác với thành phố Vân…


Tôi không cần biết, tóm lại là tôi không muốn ở đây chịu sự giám sát của người khác nữa, cô tự nghĩ cách đi!

Thịnh Lam khẽ nhếch môi, may mà không uổng phí công sức của mình, tuy rằng cái giá phải trả hơi cao một chút.
Đợi hơn nửa tiếng, nhân viên hàng không tới thông báo là có thể lên máy bay được rồi.
Thịnh Lam cất điện thoại đi rồi đưng lên, nhưng chưa tới cửa máy bay thì lại phát hiện ra mình để quên túi xách trên ghế, thế là cô lại quay về.

Trần Tử Nhiễm, tôi không thể ở đây được nữa, chỉ vì muốn chụp ảnh tôi, bọn họ còn dùng đến cả flycam luôn rồi. Nếu biết đám phóng viên của thành phố Phong điên cuồng như thế thì tối qua tôi đã chẳng giúp cô!


Nào nào, thả lỏng đi, đây là đãi ngộ mà siêu sao hàng đầu mới có đấy!
Trần Tử Nhiễm an ủi.
Thịnh Lam sắp phát điên luôn rồi, cô chưa bao giờ rơi vào thế bị động như vậy. Bởi vì Trần Tử Nhiễm, bây giờ cô làm gì cũng phải lén lén lút lút, khiến cô không thể chịu đựng được.
[Để vợ lo lắng, anh tắc trách rồi.]
Trần Tử Nhiễm đọc tin nhắn ấy.
Có người nói, thích là tùy tiện, còn yêu là kiềm chế.
Vốn cô định ở đây với Thẩm Thiên Trường một thời gian nữa, nhưng hiển nhiên bây giờ không thể được.
Trước khi tới thành phố Phong, cô đã có dự cảm là sẽ bị Trần Tử Nhiễm chơi cho một vố, chỉ không ngờ là lại thảm đến mức này.
Đúng là chọn nhầm bạn mà!
Ôn Dật Minh mỉm cười nhẹ:
Cô Thịnh Lam không cần quá căng thẳng, tối qua Lục Chi Vũ bỗng gọi điện thoại cho tôi, nói là tôi có vị hôn thê, trước kia tôi chưa gặp bao giờ, vậy nên tới chào hỏi một chút.


Ha ha, chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi. Anh Ôn cũng đang chờ máy bay à?


Ừm, một giờ chiều nay tôi bay tới nước Y.


Em đừng bận tâm tới chuyện này.


Làm sao lại không bận tâm được, đây là chuyện của em! Lát nữa em sẽ tới khách sạn của chị Thịnh Lam, nghĩ cách đưa chị ấy tới sân bay để về thành phố Vân.


Em muốn đưa cô ấy ra thế nào? Em có tin bọn em vừa ra khỏi khách sạn là máy quay của đám phóng viên có thể đập vào mặt em không?

Lúc này, một người đàn ông mặc vest đi giày da đang ngồi trên vị trí ấy.
Thịnh Lam bước tới, thấy trên ghế không có gì cả.

Anh à, xin hỏi vừa rồi anh có nhìn thấy một chiếc túi xách nữ ở đây không?

Một bên khác.
Tại sân bay, Thịnh Lam nhanh chóng hoàn thành thủ tục check in.
Mãi cho đến khi vào phòng chờ, cô nàng mới tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Trong lúc này, điều mà Trần Tử Nhiễm lo là sẽ ảnh hưởng và liên lụy tới anh. Lúc trước nếu gặp chuyện như vậy, cô sẽ chẳng thèm để ý, nhưng lần trước bị cảnh sát bắt đi, cô thật sự cảm thấy sợ, sợ rằng hành vi của mình sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực đối với Phong Diệc Hành.
Vậy nên cô không thể bỏ qua cho Văn Ly được.
Nếu bỏ qua cho quả bom hẹn giờ ấy, chưa biết chừng một ngày nào đó cô ta sẽ lại bày ra mưu hèn kế bẩn với cô.
Còn chưa ra khỏi phòng vip…

Cô Thịnh Lam.

Thịnh Lam dừng bước, quay đầu lại.
Là người đàn ông vừa rồi.
Anh ta đứng lên, đi tới trước mặt Thịnh Lam.

Tôi là Ôn Dật Minh.

[Đừng quá lo lắng.]
Trần Tử Nhiễm đọc tin nhắn, là Phong Diệc Hành gửi tới.
Vì sao lại bảo cô đừng quá lo lắng?
Chẳng lẽ anh đã biết hết rồi sao?
Anh vẫn định nhúng tay vào sao?
[Phong Diệc Hành, em lo lắm, em lo cho anh.]

À… Vậy sao…



Cô Thịnh định đi đâu?



Về thành phố Vân.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.