Chương 819: Cớ sao nhiễm phong trần (105)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1508 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Từ lúc tin tức bị tung ra đến giờ, cô ta liên tục gọi điện cho Ôn Dật Minh, nhưng lại không thể kết nối được.
Gọi tới văn phòng 8làm việc thì thư ký của anh ta nói là anh ta đang họp.
Văn Ly tức điên lên.
[Tôi cảnh cáo cô, khách khí với tôi một chút, chọc tức tôi không có lợi gì cho cô đâu!]
Hot search không gỡ, thậm chí còn không đăng một bài thanh minh nào.
Cộng với hình thức xử lý qua loa của Tập đoàn Lăng Không, Thịnh Lam thì đã về thành phố Vân rồi, vậy nên tin tức sốt dẻo về mối tình tay ba này dần dần hạ nhiệt trong sự im lặng quỷ dị.
Vì sao?!
Văn Ly hỏi lại.
Tôi là CEO của Tập đoàn Lăng Không, hành vi của tôi đại diện cho cả Tập đoàn, mọi cử chỉ lời nói đều phải hết sức thận trọng. Đợi đến khi về nước, tôi phải xin ý kiến của Hội đồng quản trị rồi mới đăng được.
Văn Ly chỉ có thể tiếp tục gọi điện thoại cho Ôn Dật Minh, không ngờ lần này lại kết nối được.
Cô ta không rảnh mà nói mấy lời khách sáo, vừa mở miệng là lập tức chất vấn ngay.
[Rốt cuộc phải chờ đến khi nào?!]
Đầu bên kia không trả lời lại nữa.
[Lời uy hiếp của cô vô dụng với tôi thôi. Ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ giúp cô đạt được những gì cô muốn, hoặc là ai đi đường nấy, cô đừng mong có được thứ gì!]
Đọc tin nhắn ấy, Văn Ly cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Lại là mày!!
Mấy ngày sau đó hơi nằm ngoài dự đoán của Trần Tử Nhiễm, Văn Ly im re không có một động tĩnh gì cả.
Đầu bên kia im lặng một lát.
Cô Văn, chuyện này e rằng không được.
Nghĩ tới ánh mắt của Lê Nhàn và Triệu Thư Vân tối hôm qua, còn những lời mắng nhiếc châm chọc trên mạng, cổ họng Văn Ly khó chịu như bị mắc một cây gai.
Thậm chí cô ta đã bắt đầu hoài nghi, đây là một cái bẫy, có người đã bắt tay với Ôn Dật Minh gài bẫy cô ta.
Chỉ có điều danh tiếng của Văn Ly đã nát lắm rồi, hiện tại chỉ cần nhắc tới tên cô ta là người khác sẽ liên tưởng đến những cụm từ khó nghe, ví dụ như kẻ thứ ba.
Trần Tử Nhiễm đã đạt được mục đích ban đầu, thuận lợi hơn tưởng tượng của cô.
Ồ, thế thì cô cứ tự nhiên!
Dù sao, Văn Càn cũng chẳng làm Phó Bộ trưởng được bao lâu nữa.
Văn Ly tức đến mức suýt thì ném điện thoại vỡ tan.
Văn Ly bị giày vò suốt một ngày, nhưng đến tận lúc trời tối, đám phóng viên ở cổng biệt thự nhà họ Văn vẫn chưa giải tán.
[Bao giờ có thể gửi kết quả cho tôi?]
[Tôi sẽ gửi bưu kiện sau.]
Cái gì?!
Nói dối không thống nhất như thế này thì cũng chẳng có gì để phải che giấu nữa.
Bên kia nhanh chóng nhắn lại.
[Vẫn đang điều tra.]
Văn Ly ngồi chờ rũ cả người mới hiểu ra rằng Ôn Dật Minh đang né tránh m3ình.
Đến lúc này Văn Ly vẫn không thể hiểu nổi, Ôn Dật Minh lấy đâu ra vị hôn thê? Trước giờ cô ta chưa bao giờ nghe nói tới ch9uyện ấy.
Ôn Dật Minh muốn qua loa cho xong chuyện? Không dễ thế đâu!
Sau một lát, Văn Ly cho rằng Ôn Dật Minh sẽ yếu thế.
Lúc tan làm Văn Càn về nhà, nhưng vừa lái xe tới cửa là lập tức bị phóng viên vây kín xe.
Trên cơ bản đều hỏi ông ta thấy thế nào về chuyện con gái mình làm kẻ thứ ba.
Văn Ly không phải kẻ ngốc, đây là việc tư của Ôn Dật Minh, cần gì phải xin ý kiến của Hội đồng quản trị?
Rõ ràng là đang qua loa cho xong chuyện!
Nếu cô ta biết Ôn Dật Minh có vị hôn thê, làm sao cô ta có thể đồng ý với lời mời của anh ta hết lần này đến lần khác 6như thế được?
Cô ta không phải kiểu con gái cần dựa vào Ôn Dật Minh để thăng tiến, sao có thể làm cái chuyện mất mặt như thế đư5ợc.
Cô Văn, vị hôn thê của tôi không hiểu chuyện, gây rắc rối cho cô, tôi rất xin lỗi về chuyện đó. Hiện tại tôi đang ở nước Y nên không tiện cho lắm, đợi đến khi về nước tôi sẽ xử lý.
Không cần đợi đến khi về nước, anh lập tức đăng bài thanh minh, làm sáng tỏ mối quan hệ giữa hai chúng ta, những chuyện khác tôi sẽ tự lo.
Ôn Dật Minh, tốt nhất anh hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý, anh lấy đâu ra vị hôn thê?
Giọng nói của Ôn Dật Minh rất nhạt:
Ồ… Cô nhắc tôi mới nhớ là hình như tôi có vị hôn thê thật. Sao thế, có vấn đề gì hả cô Văn?
Cô không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần biết khoảng thời gian này Văn Ly không thoải mái là được, cho dù giả vờ bình tĩnh thì cũng không thể khác được.
Loại con gái để ý đến tiếng tăm như Văn Ly gặp phải chuyện vu oan như vậy làm sao cô ta có thể giữ tâm lý ổn định được.
Văn Ly cắn răng:
Ôn Dật Minh, anh còn giả vờ gì nữa? Tối qua tôi bị vị hôn thê của anh thượng cẳng chân hạ cẳng tay ngay trước mặt mọi người, sáng nay truyền thông còn đăng tin lung tung là tôi chen chân vào chuyện tình giữa hai người, anh đừng nói là anh không biết những chuyện đó!
Ôn Dật Minh trầm tư một lúc rồi mới nói:
Hai ngày nay tôi ở nước Y, không đọc tin tức trong nước, cô Văn có bị thương không? Tôi nhất định sẽ thanh toán viện phí gấp đôi cho cô.
Nhìn thứ mà đối phương gửi tới cho mình, Văn Ly tức đến mức hai tay phát run.
Trần Tử Nhiễm, lại là mày!
Ôn Dật Minh ngắt lời cô ta.
Nếu không nể mặt Phó Bộ trưởng Văn, cô tưởng mình có tư cách tham dự vào những bữa tiệc thượng lưu sao? Tôi qua lại với cô cũng chỉ bởi vì cái ghế Phó Bộ trưởng của bố cô thôi, cô Văn đừng đánh giá quá cao về bản thân.
Văn Ly không ngờ là thái độ của anh ta lại thờ ơ như vậy, cô ta đơ ra mất một lúc, hoàn hồn lại thì Ôn Dật Minh đã tắt máy rồi.
Gọi lại thì nhận được thông báo là đối phương đã tắt máy.
Sáng nay thư ký của anh nói là anh đang họp, bây giờ anh lại nói là mình đang ở nước Y, trước khi nói dối thì thống nhất với nhau trước đi có được không?
Đúng thế, cô Văn nói có lý lắm.
[Điều tra? Cả một buổi sáng rồi mà vẫn đang điều tra, cô có biết bây giờ người ngoài đang nói tôi thế nào không? Đời này tôi chưa bao giờ nhục nhã như thế!]
[Cô Văn cũng từng nhục nhã nhiều rồi mà vẫn còn để ý tới chuyện cỏn con này cơ à?]
Ôn Dật Minh! Anh thừa biết giữa hai chúng ta trong sạch thế nào rồi đấy! Rõ ràng anh đã có vị hôn thê, vì sao lại mời tôi liên tục như thế? Anh có biết như vậy là đang hại tôi không? Anh tưởng mình là ai hả? Chỉ là loại thương nhân hôi hám mùi tiền thôi, anh đừng ngốc nghếch cho rằng tôi thường xuyên qua lại với anh thì sẽ có cơ hội…
Cô Văn.
Văn Càn phiền lòng, dứt khoát bảo tài xế quay đầu xe về Bộ Văn hóa.
Đến tận nửa đêm, Văn Ly mới nhận được một bưu kiện.
Văn Ly cười lạnh:
Thì ra anh vẫn biết bố tôi là ai à? Lập tức đăng bài thanh minh đi, nếu không, tôi không dám đảm bảo là những dự án đang chờ kia sẽ được xét duyệt đâu!
Vốn cũng chỉ là mối quan hệ vì lợi ích cá nhân, Văn Ly thẳng thừng lật mặt luôn.
Văn Ly nắm chặt vạt áo, quay về phòng của mình, dùng điện thoại gửi đi một tin nhắn.
[Rốt cuộc chuyện này là sao? Kẻ nào muốn hại tôi?!]
Trong tình huống này, đúng ra phải thừa thắng xông lên, cho cô ta một đòn trí mạng.
Ngay cả Nguyễn Triết cũng bẻ cổ tay, chuẩn bị tung ra con át chủ bài của mình, nhưng tự nhiên Trần Tử Nhiễm lại bảo anh ta dừng lại.
Bởi vì chỉ còn chưa tới một tuần nữa là tới sinh nhật của Phong Diệc Hành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.