Chương 824: Cớ sao nhiễm phong trần (108)


Anh đã từng nghe bà phàn nàn bao lần vì không bắt kịp chuyến bay rồi.

Lan Như chào Phong Phi Dịch và Phong Phi Nhứ, Trần Tử Nhiễm tiễn bà ấy l8ên xe.

Vốn cô muốn đưa bà ấy tới sân bay, nhưng bà đã từ chối, nói là đợi đến lần sau, lần sau chính là ngày này sang năm.
Phong Phi Nhứ nhìn ra được, hôm nay Phong Diệc Hành rất vui.
Cô ấy và Phong Phi Dịch cùng ra khỏi hầm để xe.
Khi đã lên xe, Phong Phi Nhứ thắt dây an toàn.
Nếu không thì vì sao anh lại đổi gần mười trường học chỉ trong mấy năm ngắn ngủi ấy được?

Ừm, có thể là thế, nhưng chuyện đó không quan trọng.
Phong Phi Dịch trả lời.

Anh Hai, anh có cảm thấy bác hơi giống chị dâu không?

Nhưng không ai hỏi Phong Diệc Hành xem trong lòng anh, quá khứ ấy có bị xóa bỏ không, tất cả mọi người đều tuân theo ý của ông nội, sắp đặt sẵn mọi thứ cho anh.
Phong Diệc Hành cũng lẳng lặng chấp nhận, chưa từng lên tiếng oán trách.
Phong Diệc Hành nhìn bọn họ, mỉm cười nói:
Ừm, hai đứa về đi.

Không bao lâu sau, chiếc xe rẽ vào con đường quốc lộ ven biển, đi qua bờ cát trắng ngần, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự trên bờ biển.
Nơi này không phải khu du lịch mở của thành phố Phong, ba ngày trước, Lục Chi Vũ đã giới thiệu nơi này cho Trần Tử Nhiễm, chủ nhân của căn biệt thự rất tùy hứng, chỉ cho thuê chứ không bán.
Lục Chi Vũ từng thuê nơi này một thời gian, vậy nên cũng coi như quen biết chủ nhà.



Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành cũng quay lại xe.
Chiếc xe vừa lăn bánh, Trần Tử Nhiễm lập tức đưa một tờ giấy lên hàng ghế trước.
Phong Phi Dịch cũng nói theo:
Anh Cả, sinh nhật vui vẻ.

Nhiều năm như thế rồi, nhưng bọn họ chưa từng nói câu ấy với Phong Diệc Hành.
Bắt đầu từ năm chín tuổi, khi Phong Diệc Hành trở lại nhà họ Phong, quá khứ của anh gần như bị xóa bỏ.
Phong Phi Dịch lẳng lặng khởi động xe.
Trước khi người nhà họ Phong tìm tới, Phong Diệc Hành đã biết mình là ai.
Có đôi khi, thậm chí Phong Phi Dịch còn cảm thấy, chính Phong Diệc Hành đã cố tình lưu lạc gần chục năm bên ngoài, cố tình né tránh sự tìm kiếm của nhà họ Phong.

Anh Hai, em có một câu hỏi, có phải đàn ông các anh dễ thích kiểu con gái có điểm giống mẹ mình không?

Người đời gọi là,
luyến mẫu
.
Phong Phi Dịch nhíu mày lại.
Cũng giống với việc có Trần Tử Nhiễm, cuộc sống buồn tẻ vô vị của bọn họ mới trở nên sinh động hơn.
Phong Phi Dịch quay đầu nhìn cô ấy:
Phi Nhứ, chị dâu khác với bác.

Trần Tử Nhiễm là cô gái mà Phong Diệc Hành phải tốn bao công sức mới cưới được.
Trần Tử Nhiễm hưng phấn xuống xe, kéo Phong Diệc Hành vào biệt thự, băng qua phòng khách, đi tới ban công.
Ngoài ban công có một bãi cát nhô ra, dưới ánh trăng, trông bãi cát trắng ngần như đang phát sáng.
Trần Tử Nhiễm đá đôi giày cao gót đi, kéo Phong Diệc Hành chạy ra giữa bãi cát.
Phong Diệc Hành quay sang nhìn Trần Tử Nhiễm:
Còn muốn đi đâu nữa?

Trần Tử Nhiễm hất cằm lên, bắt đầu vào vai quản gia:
Chồng, xét thấy anh là khách vip, vậy nên bắt đầu từ giờ trở đi, thời gian của anh bị em nhận thầu rồi.

Phong Diệc Hành cảm thấy hứng thú, kéo cô vào lòng mình:
Em nhận thầu cả đời cũng được.

Trần Tử Nhiễm tựa vào lòng anh, khuôn mặt lại bất giác đỏ lên.
Cô cực độ hoài nghi Phong Diệc Hành được cao thủ nào đó chỉ dạy, nên mới biết buông lời tình tứ ngọt xớt như vậy.
Tài xế ngồi đằng trước nghe bọn họ sến súa với nhau mà chỉ muốn đưa bọn họ tới địa chỉ mà Trần Tử Nhiễm nói rồi lập tức biến mất luôn thôi.
Phong Phi Dịch nhớ tới hình ảnh Lan Như nhét kẹo vào tay mình, trong mắt hiện lên ý cười.

Đúng là rất giống.


Em đang nghĩ, nếu ngay từ đầu ông nội đã chấp nhận thân phận của bác ấy, để bác ấy về sống ở nhà họ Phong thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.


Bác tài, tới nơi này.

Tài xế nhìn địa chỉ trên tờ giấy, rồi lại nhìn Phong Diệc Hành qua gương chiếu hậu.
Vốn dĩ Bộ trưởng dặn là về biệt thự Bộ trưởng luôn.
Trần Tử Nhiễm mè nheo vài ngày không được, cuối cùng chỉ có thể đi khóc lóc kể lể với Lục Chi Vũ. Lục Chi Vũ bị quấy rầy, không biết đã dùng cách gì mà chủ nhà lại gật đầu.
Tất nhiên là Trần Tử Nhiễm phải
mất máu
rồi, hơn nữa còn mất khá nhiều nữa.
Để mua lại căn biệt thự này, chỉ riêng tiền của cô là không đủ, cuối cùng cô lại nhắm mắt đi tìm Trần Tử Mặc vay tiền.
Phong Diệc Hành cũng 6cầm lại tay cô, cả hai cùng quay trở về.
Phong Phi Nhứ và Phong Phi Dịch đứng tại chỗ.

Phi Nhứ, Phi Dịch, hai em không đi à?
Trần T5ử Nhiễm mở miệng.

Anh Hai, chắc không phải sau này anh sẽ lấy một cô vợ giống mẹ đấy chứ?

Bọn họ bị bà mẹ độc đoán
đè đầu
hơn hai mươi năm, nếu có thêm một cô chị dâu đành hanh đanh đá nữa, nghĩ thôi Phong Phi Nhứ đã sởn gai ốc rồi.

Vậy nên em là mẫu người giống với mẹ của Chu Thừa Tu à?

Phong Phi Nhứ trả lời:
Bọn em đi đây.

Vừa nói, cô ấy vừa định kéo Phong Phi Dịch đi.
Nhưng đi được hai bước thì cô ấy lại quay đầu nhìn Phong Diệc Hành:
Anh Cả, sinh nhật vui vẻ.

Mà Lan Như, chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của Phong Tri Ngôn mà thôi.
Thấy anh ta nghiêm túc như vậy, Phong Phi Nhứ vội vàng nghiêm mặt nói:
Em chỉ thuận miệng nói thế thôi.

Một lát sau.
Lão Trần Tử Mặc đó còn tính lãi với cả cô, Trần Tử Nhiễm tức đến mức suýt hộc máu.
Thương nhân đúng là thương nhân, chẳng khác nào Tần Phong, không có nghĩa khí gì hết.
Thảo nào một người bị vợ bỏ, một người không tìm được vợ, đáng đời!
Trần Tử Nh3iễm bỗng quay đầu, nhìn Phong Diệc Hành đứng bên cạnh mình.
Ánh mắt của anh dõi theo chiếc xe, cho đến tận khi nó rẽ ngoặt ở giao lộ, mới thu9 tầm mắt về.
Trần Tử Nhiễm cầm chặt tay anh, trong lòng như có vô vàn lời nói, nhưng tất cả đều quy về im lặng.

Anh Hai, lúc trước anh Cả tự nguyện về nhà họ Phong thật sao?

Phong Phi Dịch sững người, quay đầu nhìn cô ấy:
Em nghe ai nói vậy?


Lần trước bố uống say, em đi chăm sóc bố, bố đã nói rất nhiều chuyện với em. Hơn nữa, trước kia anh Cả chỉ có một cái tên là Phong Diệc Trần, ngay từ đầu anh đã biết mình họ Phong.


Phong Diệc Hành, nhắm mắt lại.


Phong Diệc Hành nhướng đuôi lông mày lên, nhưng không làm theo yêu cầu của cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.