Chương 823: Cớ sao nhiễm phong trần (107)



Mẹ không kén ăn.


Trần Tử Nhiễm sờ gáy, điểm ấy giống cô rồi.

Thế là cô cầm thực đơn lên, lần lượt gọi món với n8hân viên.
Dần dà sau này, bà cũng nghĩ thoáng hơn, vì Phong Diệc Hành, bà thế nào cũng được.
Nhưng ngay sau đó, bà lập tức dằn nỗi xót xa trong lòng xuống.

Mấy đứa này thật là, tới mà không nói trước một tiếng, mẹ chẳng chuẩn bị gì cả.

Quả nhiên, mười phút sau, nhân viên phục vụ lại tới gõ cửa phòng.
Trần Tử Nhiễm giật mình đứng bật dậy.

Ôi, mẹ xin lỗi vì tới muộn.

Vừa nói, bà vừa thò tay vào túi, cuối cùng lấy ra ba chiếc kẹo, sau đó lần lượt nhét vào tay Trần Tử Nhiễm, Phong Phi Dịch và Phong Phi Nhứ, cứ như dỗ dành trẻ con.
Phong Diệc Hành bó tay:
Mẹ, bọn họ không phải trẻ con bốn năm tuổi.

Lan Như lườm anh một cái:
Con còn dám nói nữa, tại con không nói trước với mẹ đấy, làm mẹ tới muộn như vậy, để ba đứa Tiểu Nhiễm phải chờ lâu!

Phong Phi Nhứ nhìn bọn họ, anh Cả của cô ấy lại bắt đầu dùng ánh mắt
cưng chiều
để nhìn cô 5gái bên cạnh mình rồi.
Trong lòng Phong Phi Nhứ không khỏi oán thầm, không biết tối nay tới đây để ăn cơm hay là phải chứng kiến bọn họ khoe khoang tình cảm mặn nồng nữa.
Một lát sau, cửa phòng lại bị mở ra.
Trần Tử Nhiễm gõ vào mặt bàn:
Có phải mẹ có chuyện gì nên tới muộn không?


Đợi thêm mười phút nữa đi.

Trông có vẻ như Phong Diệc Hành đã quen lắm rồi.
Vừa rồi thậm chí anh ta còn từng hoài nghi, Phong Diệc Hành đã tìm người tới đóng giả mẹ mình.
Trong suốt bữa cơm, chủ yếu là Trần Tử Nhiễm trò chuyện với Lan Như, thỉnh thoảng Phong Phi Nhứ chêm vào một câu, Phong Diệc Hành phụ trách gắp thức ăn, Phong Phi Dịch lo rót đồ uống.
Vốn dĩ Trần Tử Nhiễm muốn uống rượu, Lan Như và Phong Phi Nhứ cũng thế, nhưng Phong Diệc Hành và Phong Phi Dịch lại phản đối.
Bà tháo chiếc kính râm trên mặt xuống:
Diệc Trần, mấy cô cậu đây là?


Đây là con của chú Hai, Phong Phi Dịch và Phong Phi Nhứ, còn đây là vợ con nữa, cô ấy tên là Trần Tử Nhiễm.

Trần Tử Nhiễm lập tức nở nụ cười:
Mẹ, con là Trần Tử Nhiễm, sau này mẹ gọi con là Tiểu Nhiễm là được rồi.

Còn chưa nhìn thấy người đâu thì đã nghe thấy tiếng nói to rõ.
Trần Tử Nhiễm đứng tại chỗ, nhìn người đi theo sau nhân viên phục vụ.
Đây là… mẹ của Phong Diệc Hành?
Rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng hoàn hồn, cô nghiêm túc cất viên kẹo trong tay đi.

Mẹ, bọn con cũng mới tới thôi, không chờ lâu đâu ạ.

Lan Như nhìn cô, trong mắt đong đầy tình thường:
Haizz, Tiểu Nhiễm, Diệc Trần không nói là dẫn con tới, mẹ không chuẩn bị gì cả…

Bởi vì luôn ở nước ngoài nên Lan Như rất ít chú ý tới tình hình trong nước, ngay cả chuyên Phong Diệc Hành kết hôn, bà cũng chỉ nhận được tin nhắn thông báo, không biết nhiều về cô con dâu này.
Nhưng lúc trước bà từng xem video phỏng vấn Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành rồi, không biết vì sao, ngay từ khi ấy, bà đã cảm thấy Trần Tử Nhiễm rất hợp ý mình.
Cuối cùng cũng có người ở bên cạnh của Phong Diệc Hành, bà cũng có thể yên tâm.
Tuy rằng bà ấy mặc chiếc váy với kiểu dáng bình thường, nhưng bên ngoài lại khoác một chiếc áo hở cổ rất độc đáo. Trần Tử Nhiễm nhìn chiếc áo ấy, cô dám chắc là mình đã từng gặp chiếc áo này rồi, hình như là tác phẩm thuộc series của nhà thiết kế nào đó hot trong năm nay.
Nói thật, người bình thường sẽ chỉ cảm thấy series ấy mới mẻ độc đáo thôi, khả năng mua nó là rất nhỏ.
Ấy vậy mà bây giờ còn có người mặc, đã thế còn rất phù hợp nữa.
Trần Tử Nhiễm và Phong Phi Nhứ thấy bà ăn vui vẻ như vậy nên cũng không khách sáo nữa.
Thế là nhờ có sự mở màn của Lan Như, bọn họ ăn uống khoái trá, Phong Phi Dịch quay đầu nhìn Phong Diệc Hành một cái.
Tính cách của mẹ anh Cả, thật sự là khác xa với sự tưởng tượng của anh ta.
Phong Phi Dịch cũng tới rồi.
Anh ta chào mọi người rồi ngồi xuống bên cạnh Phong Phi Nhứ.
Đã uống hết nửa bình trà mà mẹ của Phong Diệc Hành vẫn chưa xuất hiện.
Rốt cuộc Phong Diệc Hành cũng lên tiếng:
Mẹ ngồi xuống đi đã, có gì từ từ nói.

Phong Phi Nhứ chuyển sang chỗ khác, nhường vị trí bên cạnh Trần Tử Nhiễm cho Lan Như:
Bác ngồi đây đi ạ, để cháu ngồi cạnh anh Hai.

Lan Như cầm tay Trần Tử Nhiễm ngồi xuống, vừa nhét chiếc nhẫn vào tay cô, vừa hỏi thăm mọi chuyện về cô, ví dụ như tuổi tác, nhà ở đâu,…
Sau đó, Phong Phi Nhứ và Phong Phi Dịch cũng lần lượt tự giới thiệu.
Nhìn thấy bọn họ, Lan Như bỗng thấy nghẹn ngào.
Lúc đầu, bà không hề có cơ hội tiếp xúc với người nhà họ Phong.
Những thứ khác thì Trần Tử Nhiễm không rành, nhưng ăn thì rất lành nghề. Phong Phi Nhứ ngồi bên cạnh xem mà hế3t hồn, vốn chỉ tưởng là một bữa tối đơn giản thôi, ai ngờ lại có nhiều điều cần lưu ý đến thế.
Gọi thức ăn xong, Trần Tử9 Nhiễm rót cho mình một chén trà:
Phong Diệc Hành, anh bảo em gọi món đấy nhé, nhỡ mẹ không hài lòng với món nào thì anh phải t6ự nhận tội.


Ừm.

Vừa nói, bà vừa tháo chiếc nhẫn đeo trên tay xuống:
Chiếc nhẫn này mẹ mua được ở một cửa hàng bán đồ second hand ở nước ngoài, tuy kiểu dáng hơi cổ điển, nhưng có một người bạn nói với mẹ rằng vốn chiếc nhẫn này là của vị phu nhân công tước nào đó, phải có mấy trăm năm lịch sử rồi… Haizz, không được, như vậy thì qua loa quá. Tiểu Nhiễm, hay lát nữa con viết danh sách những thứ mình thích ra, sau đó mẹ chuẩn bị rồi gửi cho con, có được không?

Không đợi Trần Tử Nhiễm trả lời, Lan Như đã quay sang nói với Phong Phi Nhứ và Phong Phi Dịch:
Cả hai đứa nữa, Phi Dịch, Phi Nhứ, viết những thứ mình thích ra cho bác…

Trần Tử Nhiễm nhìn Lan Như, sao cô cứ cảm thấy mẹ chồng còn hồi hộp căng thẳng hơn cả mình thế nhỉ…
Trong lúc mẹ chồng nàng dâu trò chuyện, nhân viên cũng bưng thức ăn lên.
Lúc đầu Trần Tử Nhiễm còn giữ hình tượng nhã nhặn, ăn uống rất chi là từ tốn.
Nào ngờ mẹ chồng lại xuề xòa hơn bất cứ ai, không e dè gì cả.
Quả nhiên mẹ của Phong Diệc Hành khác hẳn với người bình thường.
Lúc đầu Lan Như tưởng rằng hôm nay cũng giống như những năm trước, chỉ có một mình Phong Diệc Hành.
Bây giờ nhìn thấy hai khuôn mặt xa lạ đang ngồi trong phòng, cộng với một người đang đứng, bà ấy không khỏi ngây người ra.
Bữa tối kéo dài hai tiếng, lúc kết thúc, Phong Phi Dịch đi thanh toán.

Bọn họ cùng nhau ra tới cửa nhà hàng, Lan Như vẫn đang cầm tay Trần Tử Nhiễm.

Trần Tử Nhiễm nhìn chiếc xe đỗ ở cửa, rõ ràng là tới đón Lan Như.

Cô quay đầu nhìn bà:
Mẹ à, tối nay mẹ không về nhà với bọn con sao?


Nếu không thể tới nhà họ Phong thì tới biệt thự Bộ trưởng vậy.

Lan Như lắc đầu, cười nói:
Lát nữa mẹ phải tới sân bay để làm thủ tục cho chuyến bay đêm, lần này các con về trước đi, đợi lần sau có cơ hội, mẹ sẽ về nhà với các con.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.