Chương 840: Cớ sao nhiễm phong trần (122)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1385 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Phu nhân, theo chúng tôi được biết, khi còn ở thành phố Vân, bởi vì ân oán cá nhân nên cô và Thẩm Thiên Trường từng có tiền án đánh tiểu th8ư của Năng lượng Viễn Thông, thậm chí còn làm đối phương bị thương, gây thương tật nghiêm trọng, lẽ nào vụ đó lại là giả?
Bên phía3 phóng viên của thành phố Vân, có người bỗng đưa ra câu hỏi.
Cũng tốt, vốn cô đã chuẩn bị rồi.
Cô trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
Vì sao lúc trước tôi không bị bắt giam xử pháp, thậm chí kết thúc qua loa, có cơ quan pháp luật nào nhân nhượng cho tôi không, quả thực là tôi không thể trả lời anh được.
Nhưng dựa theo luật pháp nước ta, khi sử dụng vũ khí hoặc bạo lực gây thương tật từ mức ba trở lên, cơ cấu cảnh sát phải tiến hành xử lý theo án hình sự, lúc trước cô Hứa bị hành hung gây thương tật ở mức hai, anh nói đó chỉ là tố tụng dân sự, có chắc không phải là cố tình bao che không?
Tuy rằng Trần Tử Nhiễm rất ghét phóng viên thành phố Phong, nhưng tài bới móc của bọn họ thật sự khiến người khác phải bội phục.
Nghe thấy lời công kích của phóng viên thành phố Phong, đám phóng viên thành phố Vân không khỏi khó chịu, nhớ tới cảnh lúc mới tới đây, đám người này của thành phố Phong ỷ vào địa vị trong giới truyền thông, chảnh như ông nọ bà kia, trong lòng cũng dâng lên cơn tức.
Trước kia vẫn luôn nghe nói người thành phố Phong bài ngoại, hôm nay gặp một lần, đây mà là bài ngoại cái gì, rõ ràng là loại ngu xuẩn mắt mọc trên đỉnh đầu, tưởng rằng mình số hai không ai số một!
Anh đang phỉ báng tôi sao?
Thế sao lại gọi là phỉ báng được, rõ ràng là ăn ngay nói thật, không lệch một ly.
Trần Tử Nhiễm là người vùng khác đã đành, cho dù chuyện của Văn Ly không liên quan gì đến cô, nhưng lúc trước từng có tiền án cố ý gây thương tích, người như vậy có xứng với danh xưng phu nhân Bộ trưởng hay không?
Nhìn nụ cười trên mặt những phóng viên thành phố Vân, rốt cuộc một phóng viên thành phố Phong không nhịn được đứng lên:
Thì ra thành phố Vân các người là như thế, rõ ràng là cố ý gây thương tích, còn trắng trợn bao che tội phạm, loại người man rợ ở đâu ra không biết, tôi thật sự rất hoài nghi, các người có lương tâm hay không?
Một người đàn ông cao lớn bước tới, anh ta mặc đồng phục cảnh sát của thành phố Vân, khắp người tản ra khí thế uy nghiêm lạnh lùng, nhìn quân hàm là biết cấp bậc không thấp.
Người đàn ông bước thẳng lên trên cùng, ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Trần Tử Nhiễm.
…
Thấy hai phe đòi đánh nhau luôn, Trần Tử Nhiễm ra hiệu cho bảo vệ.
Ngay từ đầu, ở đây đã bày sẵn ba chiếc ghế, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Trần Tử Nhiễm.
Đây là Cục trưởng Nam Hồng Phi của Cục Cảnh sát khu Vân Đông thành phố Vân, vụ án giữa tôi và tiểu thư của Viễn Thông chính là do Cục Cảnh sát khu Vân Đông xử lý, tôi tin rằng để Cục trưởng Nam tự giải thích cho các anh thì sẽ có sức thuyết phục hơn.
Dứt lời, Trần Tử Nhiễm quay đầu nói với Nam Hồng Phi:
Vất vả cho Cục trưởng Nam rồi.
Nam Hồng Phi khẽ gật đầu.
Cục trưởng Nam, xin hỏi, vì sao lúc trước phu nhân cố ý gây thương tích nghiêm trọng như thế mà Cục Cảnh sát khu Vân Đông không hề nhắc tới chuyện khởi tố?
Bởi vì đó chỉ là cuộc tranh chấp dân sự đơn giản, chỉ có đương sự mới có quyền khởi tố.
Nam Hồng Phi mở miệng nói.
Phu nhân, anh phóng viên thành phố Vân vừa rồi cũng đã kể rõ tiền án của cô, tôi có thể cho rằng đây là lý do mà Bộ trưởng không có mặt ngày hôm nay được không? Dù sao cô cũng là vị phu nhân Bộ trưởng đầu tiên mang tiền án, ắt Bộ trưởng Phong cũng cảm thấy hổ thẹn với nhân dân thành phố Phong nhỉ?
Câu nói ấy ngập tràn sự mỉa mai, anh ta chính là tay phóng viên với trình độ khá cao vừa rồi.
Hơn nữa lúc mới đầu, thậm chí tôi còn tìm người xóa5 án cho tôi, tiếc rằng cảnh sát của thành phố Vân chúng ta chí công vô tư, tôi không thành công.
Trần Tử Nhiễm dứt lời, đám phóng viên của thành phố Vân đều phải bật cười.
Chuyện phóng viên thành phố Phong và thành phố Vân cãi nhau nằm ngoài dự kiến của Trần Tử Nhiễm. Tuy rằng cô rất cám ơn anh chàng phóng viên của thành phố Vân, thậm chí còn cảm thấy khoái trá khi phóng viên thành phố Vân lên tiếng chửi phóng viên thành phố Phong, nhưng vì lẽ công bằng, cô chỉ có thể mời cả hai ra ngoài.
Sau một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, đám phóng viên quay về chủ đề chính.
Bầu không khí của buổi họp báo dịu đi đôi chút.
Nhưng đám phóng viên của thành phố Phong thì chẳng thoải mái chút nào. Kể từ khi dựng nước đến nay, Bộ Kinh tế vẫn luôn được đặt ở thành phố Phong, có thể nói là trung tâm kinh tế quan trọng nhất cả nước, Bộ trưởng và phu nhân Bộ trưởng là cặp vợ chồng được nhân dân thành phố Phong tôn kính nhất.
Phóng viên kia còn chưa kịp vui mừng thì Trần Tử Nhiễm lại đổi giọng:
Nhưng có một người có thể.
Trần Tử Nhiễm vừa dứt lời, cửa hội trường bị ai đó mở ra từ bên ngoài.
Trần Tử Nhiễm khẽ nhíu mày:
Anh nói thế làm tôi thấy khó hiểu rồi, Bộ Kinh tế là Bộ Kinh tế của cả nước, và tất nhiên Bộ trưởng cũng là Bộ trưởng của nhân dân cả nước, sao anh nói cứ như thể chỉ cần phụ trách với nhân dân thành phố Phong vậy? Lẽ nào trong mắt anh, Bộ Kinh tế là vật phẩm của riêng thành phố Phong?
Phóng viên phát hiện ra mình lỡ lời, nghẹn họng không biết nói gì.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh ta, nhíu mày lại rồi bỗng cười khẽ:
Phóng viên9 của thành phố Vân, tôi và các anh cũng coi như người quen cũ, hiểu biết khá rõ về nhau, anh nói không sai, tiền án đó không phải là giả.
6
Trần Tử Nhiễm không hề che giấu chuyện mình từng cố ý gây thương tích.
Một phóng viên khác đứng lên:
Phu nhân, trước khi tới đây chúng tôi đã tiến hành trưng cầu dân ý, tỉ lệ không hài lòng về cô đã lên đến 37%, đồng thời cũng là con số cao nhất trong tất cả các nhiệm kỳ phu nhân Bộ trưởng. Bọn họ cho rằng người không có tư cách như cô không xứng ở trong biệt thự Bộ trưởng. Hơn nữa theo chúng tôi được biết, khi đó cô chém đối phương bị thương tật ở mức hai, cuối cùng không chỉ không bị bắt giam xử phạt, mà còn kết thúc qua loa. Có phải cơ quan pháp luật nào đó đã nhân nhượng cho cô không?
Trần Tử Nhiễm khẽ híp mắt, xem ra vừa rồi chỉ là món khai vị thôi, bây giờ mới tới món chính.
Nam Hồng Phi nhìn về phía phóng viên đó, ánh mắt sắc bén như muốn đâm xuyên qua người anh ta.
Vụ án giữa phu nhân, cô Thẩm và cô Hứa lúc trước là một vụ hiểu nhầm, việc cô Hứa bị thương tật không phải là do phu nhân tạo thành, mà là cô Hứa bất cẩn tự làm mình bị thương, vậy nên hành vi bao che mà anh nói tới hoàn toàn không có thật!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.