Chương 841: Cớ sao nhiễm phong trần (123)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1424 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Một lát sau, trên màn chiếu ở góc trái xuất hiện hai bản báo cáo giám định thương tật, là bản giám định của Trần Tử Nhiễm và Hứa Khan8h Nguyệt.
Cả hai đều bị thương ở các mức độ khác nhau trong quá trình xô đẩy đánh nhau, nhưng Hứa Khanh Nguyệt lại có thêm m3ột vết thương được gây ra bởi vật dụng sắc nhọn, chiều dài mười hai cen ti mét, cũng chính bởi vì vết thương đó nên Hứa Khanh Nguyệt9 mới bị giám định ra là thương tật cấp hai.
Cục trưởng Nam có ý gì đây, một lần nữa chứng minh rằng phu nhân Bộ trưởng cố t6ình gây thương tích?
Phóng viên châm chọc nói.
Trần Tử Nhiễm cười lạnh:
Giải thích? Sao anh không đi hỏi xem vì sao trong tình huống không nộp tiền bảo lãnh, Cục Cảnh sát khu Phong Trạch lại chỉ tạm giam tôi chưa tới hai mươi tư tiếng?
Phu nhân, ý cô là cô được thả ra mà không cần nộp tiền bảo lãnh?
Phóng viên thành phố Vân cố tình hỏi.
Đúng thế, tiếc rằng tôi không mời được nhân viên của Cục Cảnh sát khu Phong Trạch tới, dù sao bọn họ chỉ bắt tôi vì nhận được một cú điện thoại báo án, không có chứng cứ xác thực, nói ra cũng chỉ làm trò cười cho người trong nghề thôi.
Phóng viên thành phố Vân còn muốn tranh luận, nhưng Trần Tử Nhiễm lại lên tiếng:
Tôi biết trong khoảng thời gian vừa qua, tôi đã khiến người dân thành phố Phong hoang mang, vì muốn tìm hiểu ý nguyện của người dân, tôi đã sai người đi thăm hỏi một số người dân đã tham gia vụ đả đảo trước cổng biệt thự Bộ trưởng một thời gian trước.
Trần Tử Nhiễm hơi dừng lại, nhìn về phía Phong Phi Dịch, anh ta vừa tiễn Nam Hồng Phi ra về và quay lại rồi:
Đưa bọn họ vào.
Không bao lâu sau, Phong Phi Dịch đưa ba người tới.
Tuy rằng những người này từng tham dự đả đảo, nhưng nhìn thấy Trần Tử Nhiễm, bọn họ vẫn rất cung kính.
Tôi họ Lâm.
Tôi họ Trương.
Vậy nên ý anh là muốn tôi lập tức từ bỏ chức vị phu nhân Bộ trưởng?
Câu nói ấy mới là mục đích thật sự của đám phóng viên này trong ngày hôm nay.
Không phải ý của tôi, mà là ý của quần chúng nhân dân. Trong bảng thống kê trưng cầu dân ý, có 37% số người không ủng hộ cô, 63% còn lại trung lập, chỉ có chưa tới 23% ủng hộ cô…
Trần Tử Nhiễm vừa dứt lời, phóng viên thành phố Vân lập tức tỏ vẻ khinh thường, Nam Hồng Phi ăn nói đâu ra đấy, chứng cứ rõ ràng, còn Cục Cảnh sát khu Phong Trạch đúng là trò hề.
Hai vết nhơ quan trọng đều bị Trần Tử Nhiễm giải quyết dễ dàng, phóng viên thành phố Phong không khỏi nóng nảy.
Bất kể chân tướng là gì, nhưng là phu nhân Bộ trưởng, hành vi của cô cũng hoàn toàn không phù hợp, nhân dân tụ tập quanh biệt thự Bộ trưởng mấy ngày nay chính là minh chứng tốt nhất!
Phu nhân, tôi còn có chuyện, hôm nay xin phép đi trước.
Trần Tử Nhiễm gật đầu, Phong Phi Dịch đưa Nam Hồng Phi ra ngoài.
Tiền án ở thành phố Vân chỉ là một vụ án dân sự bình thường, vậy vụ án ở thành phố Phong thì sao? Ngay trước mắt bao người, phu nhân bị cảnh sát bắt đi, chuyện ấy phải giải thích thế nào?!
Phóng viên vẫn chưa chịu từ bỏ.
Phóng viên của thành phố Vân lập tức ngắt lời:
Thế thì cũng chỉ là bảng thống kê trưng cầu dân ý của thành phố Phong các người người thôi, Bộ Kinh tế là Bộ Kinh tế của cả nước, trưng cầu dân ý của thành phố Phong các anh thì đã là cái gì, hỏi người dân thành phố Vân chúng tôi chưa hả? Thành phố Vân chúng tôi có tám triệu dân, tỉ lệ ủng hộ phu nhân còn trên 80% đấy, sao anh không nói tới?
Đúng thế, các anh biết trưng cầu dân ý còn chúng tôi thì không chắc? Mở to mắt ra mà nhìn bảng thống kê trưng cầu dân ý của thành phố Vân chúng tôi đi rồi hãy tới đây nói tới tỉ lệ ủng hộ nhé!
Đám phóng viên thành phố Phong nghiến răng, không còn biết phản bác kiểu gì được nữa:
Cô ta là người thành phố Vân, tất nhiên là các người sẽ bao che cho cô ta rồi!
Có lẽ trong lúc xô xát, phu nhân Bộ trưởng đã rút dao trên người cô Hứa để chém cô ấy thì sao?
Phóng viên hỏi ngược lại.
Vậy tôi hỏi anh, vì sao bị người ta chém bị thương mà cô Hứa lại phải giấu hung khí thay cho thủ phạm? Lúc cảnh sát điều tra không chủ động giao nộp cho cảnh sát, mà giữ nó lại đến một tháng sau đưa cho nhân viên chăm sóc của mình rao bán trên mạng?
Chỉ có một khả năng, Hứa Khanh Nguyệt không muốn để người ngoài biết mình bị con dao này rạch bị thương.
Phóng viên im bặt, không phản bác nổi một chữ nào nữa.
Nam Hồng Phi hừ lạnh một tiếng:
Tôi biết người ngoài vẫn có đủ mọi suy đoán về bản án này, vốn nó đã chấm dứt rồi, chúng tôi không muốn giải thích nhiều nữa. Nhưng sau khi cô Trần trở thành phu nhân Bộ trưởng, vụ án này liên tục bị nhắc tới, để bảo vệ quyền lợi công dân của phu nhân Bộ trưởng, đồng thời cho công chúng một lời giải thích rõ ràng, vậy nên hôm nay tôi mới xuất hiện ở đây. Tôi có thể dùng chức vụ của mình để đảm bảo, mỗi câu tôi vừa nói đều là sự thật, tất cả những văn bản liên quan mà mọi người nhìn thấy đều có con dấu của Sở Cảnh sát thủ đô. Nói cách khác, tính chất của vụ án này đã được bên thủ đô công nhận, nếu mọi người còn có nghi ngờ gì thì có thể tới thủ đô để yêu cầu phúc thẩm, chứ không phải dùng bàn phím để tùy ý đưa ra hình phạt với người khác. Nước chúng ta là xã hội pháp trị, tất cả đều phải xét theo căn cứ pháp luật, xin hãy ghi nhớ điều đó.
Nam Hồng Phi nói xong, Phong Phi Dịch cũng trả lại hồ sơ.
Thấy ở hiện trường có nhiều ống kính chĩa vào người mình như thế, cả ba người đều hơi chột dạ.
Phong Phi Dịch dẫn bọn họ ngồi vào ghế, ở giữa Trần Tử Nhiễm và các phóng viên.
Xin chào, không biết phải gọi mọi người thế nào?
Trần Tử Nhiễm lên tiếng trước.
Nam Hồng Phi chậm rãi nói:
Vết thương dài mười hai cen ti met này là do một5 con dao quân dụng được sản xuất ở nước R gây ra. Hôm đó, cảnh sát chúng tôi không tìm thấy hung khí ở hiện trường, nhưng một tháng sau, chúng tôi đã tìm được con dao này trên một trang web chuyên bán đồ second hand.
Nam Hồng Phi nói đến đây, trên màn hình xuất hiện ảnh chụp con dao quân dụng, lưỡi dao và vỏ dao có tạo hình rất đặc biệt, nhìn qua cũng biết không thể tùy tiện mua được trên thị trường.
Sau khi tìm được con dao này, chúng tôi đã lấy mẫu máu trên đó, trùng khớp với mẫu máu của cô Hứa. Báo cáo giám định của khoa giám định vết thương cũng chứng tỏ vết thương trên người cô Hứa hoàn toàn trùng khớp với vết chém của con dao quân dụng này. Chúng tôi đã tiến hành điều tra thêm về người bán con dao ấy, đó là một cô gái họ Ngô, lúc đó cô ấy là nhân viên chăm sóc của cô Hứa, cô Hứa muốn bồi thường nên đã tặng con dao quân dụng có giá trị không nhỏ này cho cô ấy. Vậy nên, con dao quân dụng này vốn là của cô Hứa.
Tôi họ Ngô.
Được, anh Lâm, anh Trương, cô Ngô, vì sao các anh lại tham dự vào hoạt động đả đảo?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.