Chương 849: Cớ sao nhiễm phong trần (hết ngoại truyện i)


Phong Diệc Hành cầm tay cô:
Em ở đâu thì anh phải ở đó chứ.


Đôi mắt của Trần Tử Nhiễm đỏ hoe, nhưng nhìn đám Quý Như8 Phong đằng sau Phong Diệc Hành, cô chỉ có thể kìm nén.
Ừm, vã như thế… Anh ta sẽ không thừa nhận là mình đang nghĩ bậy bạ đâu…
Trong khách sạn chỉ có phòng tiêu chuẩn, so với sảnh tiếp khách bên dưới thì tình trạng trong phòng sạch sẽ hơn tưởng tượng.
Trần Tử Nhiễm cắn môi:
Phong Diệc Hành, mấy ngày qua ở đây, em đã hiểu rõ tình trạng của trẻ nhỏ ở nơi này, sau khi trở về, em muốn thành lập một bộ phận riêng trong Quỹ từ thiện Thiên Nhiên, chuyên dành cho trẻ em có bố mẹ đi làm ăn xa…

Phong Diệc Hành ngẩng đầu lên:
Những chuyện này để về rồi nói.


Vầng…

Phong Diệc Hành sắp xếp hành lý cho cô, cả đoàn người lại đi bộ về trấn trên, sau đó ngồi xe hai tiếng, rốt cuộc cũng tới khách sạn ở huyện Lâm Vân.

Ăn rồi.

Cô ăn khỏe, thêm một bát mì cũng được.
Trần Tử Nhiễm về phòng, vừa cho quần áo vào va li thì Phong Diệc Hành vào5 trong.
Phong Diệc Hành nhìn bốn phía xung quanh, đôi mắt hơi dao động.
Ăn mì xong, Trần Tử Nhiễm đi trả tiền, sau đó quay lại khách sạn.
Sử Kiện đang ăn mì tôm ở ngoài sảnh thì thấy bọn họ lẳng lặng về phòng.
Trần Tử Nhiễm có tật lạ giường, anh không cho rằng ở đây cô sẽ ngon giấc.

Vậy thì anh về một mình đi, dù sao hành trình lần này cũng mới được hơn một nửa, em sẽ cùng Quỹ từ thiện tới một nơi nữa.

Trần Tử Nhiễm cúi đầu xuống:
Vậy anh đợi em một lát, em đi thu dọn đồ đạc.

Hiện tại cô 6chẳng có tâm trạng đâu mà giặt quần áo nữa.
Lần này đi vội, Trần Tử Nhiễm chưa có thời gian khảo sát xem ở huyện có gì ngon, chỉ nhớ mỗi quán mì này.
Hiện tại đã quá giờ ăn tối rồi, trên cơ bản trong quán không có người.
Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn Phong Diệc Hành, rốt cuộc cũng phát hiện ra quầng thâm sậm màu dưới mắt anh.

Các anh bắt đầu xuất phát từ thành phố Phong lúc mấy giờ?

Trong lòng anh ta thầm nghĩ, Bộ trưởng lặn lội đường xa tới gặp phu nhân, vì sao không thấy cô ấy vui gì cả nhỉ.
Trần Tử Nhiễm nhìn đống thức ăn trong tay Sử Kiện:
Đừng ăn mấy thứ đó, ra ngoài ăn cơm đi.

Nghe ra sự tức giận trong câu hỏi của cô, một lúc lâu sau Phong Diệc Hành mới trả lời:
Không nhớ nữa.

Ngờ đâu Sử Kiện lại nói:
Bọn tôi tới đây lúc năm giờ sáng.


Ăn rồi.
Phong Diệc Hành đáp lời.
Nghe anh nói vậy, Sử Kiện không dám nói gì nữa.
Phong Diệc Hành vội vàng ăn mấy miếng.

Anh muốn về luôn hôm nay.

Phong Diệc Hành cụp mắt xuống, ăn rất qua loa:
Thế để sáng mai về chung.


Ừm.


Mấy hôm nay em ở đây hả?


Ừm, tuy rằng hơi đơn sơ, nhưng ở hai ngày cũng quen…

Nghe vậy, trên trán Quý Như Phong lại ướt đẫm mồ hôi, thế có nghĩa là anh ta để Phong Diệc Hành đợi suốt hai tiếng ấy hả?
Trần Tử Nhiễm sầm mặt lại:
Anh đừng nói với em là bọn anh chưa ăn sáng đấy.

Sử Kiện lúng túng trả lời:
Đúng thế.

Nói đúng ra, từ tối qua đến giờ, anh ta còn chưa có hạt cơm nào vào bụng.
Cô là phu nhân Bộ trưởng, nhất định phải biết khắc chế và đoa3n trang, không thể tùy tiện để mất hình tượng được.
Trong mấy ngày rời khỏi thành phố Phong, ngày nào cô cũng nhắc nh9ở bản thân như thế.

Tiểu Nhiễm.

Trần Tử Nhiễm ngước mắt nhìn anh:
Không ăn đi mau lên! Ăn xong về khách sạn ngủ một giấc, mai rồi về.

Nhìn Bộ trưởng và phu nhân nắm chặt tay nhau, lúc này Sử Kiện mới sực hiểu. Thảo nào anh ta cứ thấy bọn họ quá lạnh nhạt, chắc bởi vì có nhiều người nên mới kiềm chế.
Trần Tử Nhiễm kéo Phong Diệc Hành tới quán mì gần khách sạn.
Bọn họ vào quán, ngồi đại xuống một chỗ, Trần Tử Nhiễm gọi hai bát mì thịt bò.

Em cũng chưa ăn trưa?
Phong Diệc Hành nói.

Anh… đi bộ tới à?


Ừ… Nơi này không lái xe vào được.

Nói xong, cô kéo Phong Diệc Hành ra khỏi khách sạn.
Sử Kiện định đuổi theo, nhưng Quý Như Phong đã ngăn cản anh ta:
Anh Sử, anh đừng đi theo, để Bộ trưởng và phu nhân đi với nhau thôi.

Trần Tử Nhiễm còn chưa dứt lời, Phong Diệc Hành đã bước tới, vươn tay cầm lấy đồ trong tay cô, sau đó lần lượt xếp vào va li của cô.
Trần Tử Nhiễm nhìn thấy ống quần và giày của anh dính đầy bùn đất.
Mì nhanh chóng được bưng lên. Trần Tử Nhiễm gắp một đũa lớn, không biết đang giận điều gì, như thể muốn dùng bát mì ấy để xả giận.
Phong Diệc Hành vươn tay ra cầm chặt bàn tay kia của cô.
Xuống xe là Sử Kiện lập tức phi thẳng tới siêu thị gần khách sạn.
Trần Tử Nhiễm nhìn đống thức ăn mà Sử Kiện mua về, nhíu mày hỏi:
Mọi người vẫn chưa ăn trưa à?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.