Chương 850: Cớ sao nhiễm phong trần (hết ngoại truyện i)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 737 chữ
- 2022-02-19 09:30:26
Trần Tử Nhiễm đi tới một chiếc giường khác, cởi áo khoác ngoài ra nằm xuống.
Thực ra hai ngày qua ở thôn Tây Kiến, cô cũng không được ngủ 8ngon, nhưng cô không muốn thể hiện ra với Phong Diệc Hành là mình vất vả thế này thế kia.
Cô không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Đối với cô, vị trí
người cầm quyền tối cao
ấy thực sự là quá nặng ký, thậm chí cô còn không dám hỏi làm như vậy có đáng không.
Tiểu Cố đứng ở cửa:
Phu nhân, đi ăn tối được rồ5i.
Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn vào phòng, hạ giọng nói:
Chúng tôi không đi, mang hai suất tới đây đi.
Tiểu Cố gật đầu:
Vâng.
Trần Tử Nhiễm.
Phong Diệc Hành gọi cô lại.
Có phải em không muốn gặp anh không?
Trần Tử Nhiễm dừng bước.
Anh xin lỗi, chuyện của Vưu Mạn và Văn Ly là do anh sơ sẩy, anh đảm bảo sau này sẽ không…
Trần Tử Nhiễm quay phắt đầu lại, trên mặt đã đầm đìa nước mắt:
Vì sao phải xin lỗi em? Phong Diệc Hành, chẳng lẽ không phải em mới là người có lỗi với anh sao?
Phong Diệc Hành sửng sốt.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh, rốt cuộc cũng hỏi ra câu mà mình đã kìm nén vài ngày không dám hỏi:
Nếu Vưu Mạn không nói thì em cũng không biết rằng vốn dĩ anh muốn làm người cầm quyền tối cao, vì một người… chẳng có gì tốt như em, có đáng không?!
Càng biết trách nhiệm của anh, Trần Tử Nhiễm lại càng tự trách.
Đúng như Vưu Mạn nói, sự hy sinh nhỏ bé ấy của cô làm sao có thể vượt qua được vị trí cao vời vợi ấy.
Thế nhưng hiện tại, Phong Diệc Hành lại là một người mà cô chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới được.
Phong Diệc Hành, vì sao anh phải yêu em, vì sao phải yêu một con người không đáng là gì như vậy?
Bởi vì yêu cô, nên anh mới cam nguyện ở lại thành phố Phong cả đời với cô.
Bởi vì yêu cô, nên anh mới không ngại mưa gió, bất chấp ngày đêm, chỉ vì muốn được gặp cô.
Thời khắc này, cảm xúc mà Trần Tử Nhiễm đã kìm nén suốt mấy ngày cũng bộc phát ra.
Chưa tới nửa tiếng sau, Tiểu Cố mang cơm tối đến, Phong Diệc Hành vẫn chưa dậy.
Trần Tử Nhiễm sợ cơm nguội mất, bèn đi gọi anh dậy.
Bọn họ yên lặng ăn tối, Trần Tử Nhiễm bảo Phong Diệc Hành đi tắm, sau đó giặt qua phần ống quần bị dính bùn của Phong Diệc Hành đi rồi sấy khô.
Phong Diệc Hành đứng dậy xuống giường, đi tới trước mặt Trần Tử Nhiễm, vươn tay ra ôm cô vào lòng.
Trần Tử Nhiễm, anh yêu em.
Bởi vì yêu cô, nên anh mới dùng mọi thủ đoạn đưa cô tới thành phố Phong.
Đến khi tắm xong, ra ngoài thì thấy Phong Diệc Hành nằm trên chiếc giường mà cô nằm lúc nãy.
Trần Tử Nhiễm đi tới:
Giường nhỏ quá, ngủ riêng đi.
Phong Diệc Hành nhìn cô:
Ống quần anh làm bẩn ga giường rồi.
Trần Tử Nhiễm vén chăn lên xem, quả nhiên dính rất nhiều bùn.
Để em gọi nhân viên tới thay.
Vừa nói, cô vừa định đi gọi nhân viên.
Trầ9n Tử Nhiễm ghé người sang, cách hai cái giường, cứ thế nhìn Phong Diệc Hành.
Không biết nhìn bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tr6ần Tử Nhiễm mới phát hiện ra là trời đã tối rồi.
Cô rón rén xuống giường mở cửa.
Phong Diệc Hành nhìn cô bận mải như vậy, không nhịn được mở miệng:
Tiểu Nhiễm, không vội, đi tắm rửa nghỉ ngơi đã, sáng mai phải đi sớm rồi.
Vâng…
Trần Tử Nhiễm đặt đồ xuống, đi vào trong toilet.
Phong Diệc Hành cứ thế ôm cô, đến tận khi tiếng khóc của Trần Tử Nhiễm dừng lại, anh mới buông cô ra.
Tiểu Nhiễm, anh muốn nói một chuyện với em.
Trần Tử Nhiễm đỏ hoe đôi mắt:
Chuyện gì?
Phong Diệc Hành kéo cô về giường, ôm cô nằm xuống:
Lúc trước anh từng nói với em rằng trong khoảng thời gian sống với mẹ, anh liên tục chuyển trường, bởi vì anh bị bắt nạt.
Trần Tử Nhiễm ôm lấy eo anh:
Ừm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.