Chương 856: Ngoại truyện 2: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (4)


Mới quen biết ngày đầu tiên mà đã bị từ chối một cách vô tình thế rồi.

Lục Chi Lộ cảm thấy mình vừa gặp phải thấ8t bại lớn nhất trong cuộc đời.
Cận Tu Hàn đứng cạnh xe, lớn tiếng hỏi, anh ta chưa bao giờ dè dặt với một người phụ nữ như thế.
Lục Chi Lộ dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Lục Chi Lộ nhìn những cây ngô đồng cao lớn san sát nhau ở ven đường.
Lúc nhỏ, Lục Chi Cửu rất thích theo đuôi cô.
Nói xong, Lục Chi Lộ bước nhanh đi ra ngoài.
Cận Tu Hàn lập tức đuổi theo.
Tia sáng lốm đốm xuyên qua tán lá ngô đồng, chiếu vào thái dương và mặt anh, hình ảnh ấy đẹp đến mức khiến trái tim người ta xao xuyến.
Lục Chi Lộ đi tới trước mặt anh, cho dù đi giày cao gót, cô vẫn phải ngước mặt lên.
Lục Chi Lộ vừa vào bệnh viện là đụng phải Lục Chi Y, anh ta vừa vào từ một cổng khác.
Lục Chi Y mặc quần áo ở nhà, hiển nhiên là ra ngoài vội quá nên chưa kịp thay.
Lục Chi Lộ lên xe, vừa thắt dây an toàn thì điện thoại trong tay rung lên. Cô đọc tin nhắn rồi chậm rãi nhắn lại một hàng chữ.
Cận Tu Hàn ngồi trên ghế phụ:
Cô đọc địa chỉ đi, tôi đưa cô về.

Cuối cùng cô cũng dần thấy rõ người đứng cạnh xe.
Người đó có dáng người cao lớn, bộ vest đen trên người hòa vào bóng đêm xung quanh.

Trần Tử Mặc, anh rất đúng giờ.

Trần Tử Mặc khẽ nhướng mày, mở cửa sau cho cô:
Tôi luôn như thế.

Cô có thể không lên xe của Cận Tu Hàn, nhưng làm như vậy không giải quyết được tận gốc vấn đề.
Lục Chi Lộ biết Cận Tu Hàn có ý với mình.

Được rồi, dừng lại ở đây đi.
Lục Chi Lộ mở miệng.
Cận Tu Hàn nhìn khung cảnh xung quanh, rõ ràng là không có khu dân cư.
Nhìn cách ăn mặc của cô, anh ta hỏi:
Sao em lại mặc thế này?

Rất ít khi thấy Lục Chi Lộ ăn mặc như vậy, Lục Chi Y không quen chút nào.
Sắc mặt của Lục Chi Lộ khá khó coi:
Có người nhờ, vừa đi dự tiệc về.

Lục Chi Y không hỏi nhiều nữa.
Lục Chi Lộ nghĩ ra một biện pháp một công đôi việc, nhưng Trần Tử Mặc đã bóp chết từ trong trứng nước.
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới cạnh xe, Cận Tu Hàn mở cửa xe ra cho cô.
Rất hiển nhiên, biểu cảm ấy chứng tỏ cô sắp bùng nổ rồi.
Cận Tu Hàn biết, kiểu phụ nữ như Lục Chi Lộ luôn dịu dàng hòa nhã, nhưng đã tức giận thì sẽ rất khủng bố.
Sắc mặt của Cận Tu Hàn cứng ngắc, anh ta không ngờ là Lục Chi Lộ lại nhận ra điều ấy dễ dàng đến vậy.
Dứt lời, Lục Chi Lộ tiếp tục bước về phía trước, chậm rãi tới gần chiếc xe con kia.

Tiểu Hàn, để cô Lục đi nghe điện thoại trước đ6i.
Một vị trưởng bối lên tiếng.
Cận Tu Hàn buông cô ra.
Cận Tu Hàn siết chặt vô lăng:
Lục Chi Lộ, tôi thừa nhận đã từng có không ít mối tình, nhưng tôi thật sự nghiêm túc với cô. Tôi đưa cô tới tiệc gia đình mình cũng là bởi muốn để cô thấy được thành ý của tôi. Tôi đã thử những cách khác rồi, nhưng cô hoàn toàn không cho tôi cơ hội, vậy nên tôi chỉ có thể…


Lập tức dừng xe lại!

Thế là mọi lời nói đều im bặt, anh ta chậm rãi dừng xe vào lề đường.
Lục Chi Lộ nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe.
Cô như một cỗ máy, bị Cận Tu Hàn đẩy đi làm quen với người nhà anh ta, sau đó cứ3ng ngắc mỉm cười chào hỏi bọn họ.
May mà lúc trước cô bật thông báo điện thoại, lúc này chuông báo cuộc gọi đến9 cứ reo liên tục, rốt cuộc cũng làm người nhà họ Cận chú ý tới.
Lục Chi Lộ nói ra tên đường, Cận Tu Hàn yên lặng khởi động xe.
Hai mươi phút sau, chiếc xe chậm rãi lái vào đường Vân Ngải.
Trần Tử Nhiễm biết nhiều người cũng vô dụng, bèn chào hỏi Diệp Lăng Nam rồi cùng Tống Ngưng Y ra khỏi bệnh viện.
Mấy người còn lại chờ đến khi Lục Chi Vũ ra khỏi phòng cấp cứu.
Lục Chi Lộ đi tới một góc, lấy điện thoại của 5mình ra, là Diệp Lăng Nam gọi tới.
Nghe điện thoại xong, Lục Chi Lộ quay đầu nhìn Cận Tu Hàn:
Chị tôi xuất huyết, tôi phải đi ngay.

Có một năm sinh nhật, Lục Chi Cửu đã tự tay trồng mấy chục cây ngô đồng làm quà sinh nhật cho cô.
Sau này, những cây ngô đồng ấy dần trưởng thành, nhưng người trồng cây không trở về thăm chúng nữa.
Trước kia cô chưa từng chú ý tới Cận Tu Hàn, bởi vì cô từng gặp tình huống bệnh nhân tỏ tình với mình rồi, chuyện ấy không hẳn là lạ.
Nhưng bữa tiệc hôm nay khiến cô phải nhìn nhận lại con người Cận Tu Hàn, nghĩ xem có cách gì để Cận Tu Hàn tự rút lui hay không.
Giọng nói của cô lạnh lùng tột độ, như đang gửi thông điệp cuối cùng cho Cận Tu Hàn.

Sau này không cần tới bệnh viện nữa, bệnh của anh khỏi rồi.

Lục Chi Lộ lên xe:
Nhưng vừa rồi anh tới dự tiệc muộn.

Thân thể của Trần Tử Mặc hơi cứng lại:
Chỉ là ngoài ý muốn thôi.

Gần đây Trần Tử Nhiễm sắp phải tới thành phố Phong, áp lực rất lớn, Lục Chi Lộ thông cảm, cho nên không hỏi nhiều.
Bọn họ chờ một lúc bên ngoài, Lục Chi Lộ bảo Trần Tử Nhiễm và Tống Ngưng Y về trước.

Lục Chi Lộ, nếu cô cảm thấy hành vi tối nay của tôi là đường đột, vậy thì tôi xin lỗi cô.

Thái độ của Lục Chi Lộ như nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười:
Tự nhiên đưa tôi tới tiệc nhà mình, dẫn đi gặp người nhà mình, anh cảm thấy đó chỉ là đường đột?

Bọn họ đi tới cửa phòng cấp cứu, ngoài Diệp Lăng Nam ra thì còn có Trần Tử Nhiễm và Tống Ngưng Y.
Nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Trần Tử Nhiễm, Lục Chi Lộ đoán ra được rằng việc Lục Chi Lộ xuất huyết có liên quan đến cô ấy.

Ở bệnh viện nào, để tôi đưa cô đi.


Không cần.

Vấn đề không lớn, nhưng bác sĩ đề nghị Lục Chi Vũ nằm viện cho đến lúc sinh, như vậy sẽ an toàn hơn.
Lục Chi Y quay đầu nhìn cách ăn mặc của Lục Chi Lộ, cũng bảo cô về luôn.
Lục Chi Lộ không đòi ở lại, bởi vì lúc này cô cần về thay một bộ quần áo thoải mái trước đã.
Ra tới cổng bệnh viện, xe của Cận Tu Hàn vẫn đậu ở đó.

Lục Chi Lộ…


Tôi bảo anh dừng xe, anh không nghe thấy sao?
Lục Chi Lộ quay đầu nhìn anh ta.

Lục Chi Lộ, cô có chắc là mình ở đây không?


Tôi ở đâu không quan trọng, quan trọng là tôi muốn xuống xe ở đây.

Lục Chi Lộ cảm thấy hôm nay mình gặp hạn thật rồi, đứng ở cổng khách sạn Ngọc Long mà không bắt nổi một chiếc taxi nào, cuối cùng chỉ có thể lên xe của Cận Tu Hàn.
Đến bệnh viện, Cận Tu Hàn hiểu ý không vào theo.
Những tán cây ngô đồng um tùm che gần hết đèn đường, Lục Chi Lộ loáng thoáng nhìn thấy một chiếc xe MPV màu đen đang đỗ dưới gốc cây ngô đồng thứ ba mươi lăm.

Lục Chi Lộ, có thể cho tôi một cơ hội được không?

Thời khắc đóng cửa xe lại, Lục Chi Lộ không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Trần Tử Mặc đóng cửa xe, rồi mới mở cửa bên ghế lái ra.


Trần Tử Mặc, anh có ý gì hả?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.