Chương 885: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (23)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1635 chữ
- 2022-02-19 09:30:26
Chắc là tôi hiểu lầm rồi, thật ngại quá.
Trần Tử Mặc gật đầu:
Ừm, cô Ôn đi thong thả.
Ừm, tạm biệt.
Không cần.
Nhưng anh Tử Mặc…
Thử thêm một lần nữa là có thể em sẽ mất đi người bạn này mãi mãi đấy.
Trần Tử Mặc nhắc nhở.
Người đàn ông trung niên ấy nhìn tấm thiệp trong tay:
Anh Trần Tử Mặc có ở đây không?
Trần Tử Mặc mở miệng:
Là tôi.
Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt anh:
Chào anh Trần, tôi là quản gia nhà họ Ôn, ngày mai là sinh nhật của bà chủ nhà chúng tôi, tôi tới để mời anh tới tham dự tiệc sinh nhật bà chủ.
Cổng biệt thự nhanh chóng mở ra.
Trần Tử Mặc vừa vào trong là có người giúp việc tới chỉ dẫn, đưa Trần Tử Mặc vào sân trong của nhà họ Ôn.
Vị quản gia ngày hôm qua đứng ở cửa:
Anh Trần, anh tới rồi.
Mạnh Văn Phi cắn môi:
Chỉ cần giúp được anh, mất đi một hai người bạn đã là gì!
Trần Tử Mặc bỗng dừng bước, quay đầu nhìn Mạnh Văn Phi, nói từng chữ một:
Văn Phi, đừng bao giờ coi bạn bè là vật hy sinh để đạt được lợi ích.
Mạnh Văn Phi nhìn anh, cô ta muốn nói rằng, chỉ cần là vì anh, cô ta không quan tâm những điều ấy, nhưng đến cuối cùng vẫn không dám nói ra.
Mọi người nhớ điều chỉnh lại tâm trạng, đừng vì một lần thất bại mà ảnh hưởng tới công việc trong thời gian kế tiếp.
Phạm Tiêu cũng lên tiếng an ủi.
Nhưng trong lòng ai cũng biết rõ, dự án với Tập đoàn Dực Hoa thất bại sẽ khiến Tập đoàn Trừng Phong chững bước một thời gian rất dài.
Tổng Giám đốc Trần, vì sao Phó Tổng Giám đốc Ôn lại từ chối chúng ta?
Lư San vẫn chưa chịu từ bỏ.
Về trước đi.
Dứt lời, Trần Tử Mặc xoay người đi.
Mạnh Văn Phi đuổi theo:
Anh Tử Mặc, có thể ở lại thành phố Vũ thêm mấy ngày nữa không, em sẽ thử lại xem.
Phạm Tiêu ở bên cạnh ngây ra mất mấy giây, Ôn Chá, đó chẳng phải là… Chủ tịch Tập đoàn Dực Hoa, chú của Ôn Hướng Phất sao?!
Quản gia đưa tấm thiệp mời ra, Trần Tử Mặc nhận lấy. Ngoài tên anh thì trên đó còn có thời gian và địa chỉ của biệt thự nhà họ Ôn.
Trần Tử Mặc nhìn tấm thiệp, rốt cuộc khóe môi cũng cong lên.
Kết thúc ở đây có nghĩa là sao?
Giám đốc bộ phận marketing không kịp phản ứng lại.
Có nghĩa là chúng ta thất bại rồi.
Người bên cạnh giải thích.
Giờ khắc này, mọi người đơ tập thể.
Trong mắt Mạnh Văn Phi hiện lên nét thất vọng:
Ồ… Được rồi, anh Tử Mặc, anh nhất định sẽ thành công!
Ừm, em về nghỉ ngơi sớm đi.
Trần Tử Mặc không đợi Mạnh Văn Phi nói gì nữa, mở cửa vào phòng ngay.
Mạnh Văn Phi đứng cạnh Trần Tử Mặc, cô ta cắn chặt môi dưới, yên lặng cúi đầu xuống.
Lư San hít sâu một hơi, rốt cuộc dây thần kinh nào bị chập điện mà cô ấy lại cảm thấy người phụ nữ này sẽ được việc cơ chứ!
Phần việc của Lý Huệ San rối tung hết cả lên, cô ấy đã nhịn rồi, không ngờ đến cuối cùng chỉ đổi lại kết quả này.
Thang máy dừng lại, Trần Tử Mặc đi ra ngoài, còn chưa vào phòng thì đã nghe thấy tiếng gọi.
Anh Tử Mặc.
Trần Tử Mặc quay đầu nhìn Mạnh Văn Phi.
Mong anh Trần đừng tới trễ, nhà họ Ôn sẽ chờ anh.
Cám ơn.
Đến tận khi quản gia đi rồi, mọi người mới hoàn hồn lại.
Tổng Giám đốc Trần, tôi không nằm mơ chứ, nhà họ Ôn mời anh tới tham dự tiệc sinh nhật của phu nhân Chủ tịch?
Quản lý bộ phận chiến lược mở miệng nói.
Phạm Tiêu nhìn tấm thiệp trong tay Trần Tử Mặc, chắc chắn là không phải nằm mơ rồi.
Không phải mơ, bốn giờ chiều mai tôi sẽ tới nhà họ Ôn.
Ừm.
Trần Tử Mặc đáp lời.
Để tôi đưa anh đi gặp bà chủ.
Trần Tử Mặc nhướng mày, bình thường thì phải dẫn anh đi gặp Ôn Chá trước mới phải.
Dứt lời, Phạm Tiêu cũng đi ra ngoài.
Trần Tử Mặc vào thang máy, hít sâu vài lần mới bình tĩnh lại được.
Không.
Phạm Tiêu nhìn vào gương chiếu hậu, khuôn mặt của Mạnh Văn Phi tím tái hết lại rồi.
Giờ khắc này, Phạm Tiêu chẳng còn gì để nói nữa.
Bọn họ đi tới cạnh xe, Trần Tử Mặc mở cửa xe cho cô ta.
Phạm Tiêu ngồi trên ghế lái, nhìn Trần Tử Mặc lên xe.
Tổng Giám đốc Trần, có gặp được Ôn Hướng Phất không?
Lúc này, Lư San cũng không nói gì nữa, xoay người về bàn làm việc, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, những người khác cũng thế.
Hôm nay có thể nghỉ ngơi sớm hơn, nhưng chắc chắn là ai cũng sẽ mất ngủ.
Bầu không khí trong phòng họp ngột ngạt và trĩu nặng, không ai nói một câu nào nữa.
Xin hỏi, ai là anh Trần ạ?
Một giọng nói truyền tới từ cửa.
Mọi người quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi, năm mươi tuổi đứng ở cửa.
Ngày mai em có thể đi theo anh tới nhà họ Ôn dự tiệc sinh nhật không?
Cô ta thật sự muốn giúp anh.
Văn Phi, đó là một bữa tiệc gia đình bình thường, không cần dẫn bạn theo.
Trần Tử Mặc mở miệng nói.
Ba người im lặng suốt dọc đường về khách sạn.
Tất cả mọi người đang chờ Trần Tử Mặc mang tin tốt về cho bọn họ.
Vào trong phòng, Trần Tử Mặc nhìn mọi người:
Dự án Tập đoàn Dực Hoa kết thúc ở đây, hôm nay mọi người nghỉ ngơi một đêm, ngày mai về thành phố Vân.
Bọn họ không thể tin được rằng mình cố gắng lâu như thế, đến cuối cùng lại thất bại.
Đi theo Trần Tử Mặc lâu như thế, cho dù đã gặp vô vàn khó khăn, nhưng bọn họ chưa thực sự thất bại lần nào.
Trước khi tới thành phố Vũ, bọn họ đều rất tự tin, không hề nghĩ tới chuyện trở về trong thất bại.
Nhà họ Ôn nào?
Người đàn ông trung niên cười:
Tên của ông chủ nhà chúng tôi chỉ có một chữ ‘Chá’, được ghép từ chữ mộc và chữ thạch(), chắc là anh Trần biết đó.
() Chá (柘) = Mộc (木) + Thạch (石).
Chỉ nhìn qua là Trần Tử Mặc đã nhận ra một người trong hai người đó.
Cô mặc váy liền thân màu trắng in hoa, kiểu dáng không có gì là đặc biệt, váy dài quá đầu gối, lộ ra bắp chân nhỏ nhắn.
Cô ngả người lên bàn, một tay chống cằm, nghiêm túc nhìn bàn cờ vua, góc nghiêng đẹp đến mức khiến trái tim người ta đập loạn nhịp.
Anh Tử Mặc, em không ngờ là Ôn Hướng Phất lại không tới…
Mạnh Văn Phi9 sắp tức chết vì Ôn Hướng Nhã rồi, uổng công hồi đi học cô ta tốt với Ôn Hướng Nhã như thế, chuyện nhỏ như thế còn không làm được.
Thực ra ngay từ lúc vào phòng, Trần Tử Mặc đã biết là Ôn Hướng Phất không tới rồi, vậy nên cũng không có cảm xúc gì nhiều, có rất nhiều5 thứ, chỉ cần cố gắng là được, cho dù kết quả thế nào thì cũng phải đón nhận.
Dù là tình cảm, hay sự nghiệp.
Những người có mặt ở đây đều biết năng lực đàm phán của Trần Tử Mặc, Lư San không tin là anh lại thất bại.
Phạm Tiêu nhìn cô ấy:
Tổng Giám đốc Trần chưa gặp phó Tổng Giám đốc Ôn.
Phạm Tiêu vừa dứt lời, Lư San lập tức quay đầu nhìn Mạnh Văn Phi.
Sau khi 8Ôn Hướng Nhã đi, Mạnh Văn Phi đứng tại chỗ, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
Anh Tử Mặc…
Giọng cô ta nghèn nghẹn.
Bạn 3của em rất tốt với em.
Trần Tử Mặc mở miệng nói.
Anh bảo Phạm Tiêu dừng xe ở gần đó, ngồi hai mươi phút trong xe rồi mới đi vào.
Tới trước mười phút, không quá đường đột, cũng không mất lịch sự.
Trần Tử Mặc xuống xe, đưa thiệp mời cho bảo vệ ở cổng.
Mạnh Văn Phi đứng tại chỗ, nhìn hành lang vắng tanh, lần đầu tiên cảm thấy mình cách Trần Tử Mặc xa đến thế.
Chiều hôm sau, Trần Tử Mặc xuất phát trước giờ hẹn, tới biệt thự nhà họ Ôn thì sớm hơn thời gian hẹn nửa tiếng.
Cho dù vẫn giữ nguyên dáng vẻ trấn định, nhưng bàn tay đang cầm thiệp mời vẫn hơi run run.
Anh nhìn tấm thiệp ấy, nó như một cơ hội mà ông trời ban cho anh.
Anh biết, mình nhất định sẽ nắm thật chặt.
Nói xong, Trần Tử Mặc xoay người đi ra ngoài.
Vậy ngày mai chúng ta có về thành phố Vân nữa không?
Một nhân viên hỏi.
Phạm Tiêu nhìn anh ta:
Về cái đầu cậu, nhất định phải ở thành phố Vũ chờ Tổng Giám đốc Trần chiến thắng trở về!
Nhưng anh không hỏi nhiều, đi theo quản gia, xuyên qua hành lang trong sân, vào bên trong biệt thự.
Trần Tử Mặc đi theo quản gia lên tầng hai, tới ban công vươn ra ngoài.
Trên ban công có một cái đình hóng mát, trong đình bày một cái bàn, hai người đang ngồi đối diện với nhau trong đó.
Trần Tử Mặc đi theo quản gia tới gần.
Cánh tay mảnh khảnh lướt qua bàn cờ, tung ra nước đi thần thánh cuối cùng.
Cô lại thua rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.