Chương 920: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (48.1)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 997 chữ
- 2022-02-19 09:35:51
Lục Chi Lộ hơi nhướng mày:
Chị Tiểu Vũ, chị tới rồi.
Sao em lại ở đây?
Thì vừa lấy tiền của người ta, cũng phải 8tới hỏi thăm chứ.
Khoảnh khắc ấy, nước mắt của Lục Chi Vũ tuôn rơi.
Diệp Lăng Nam kéo cô ra khỏi thang máy, ôm chặt cô vào lòng.
Lục Chi Vũ, anh xin lỗi! Lục Chi Vũ, anh xin lỗi! Lục Chi Vũ, anh xin lỗi...
Dứt lời, Lục Chi Vũ nhấc chân bước vào thang máy.
Cửa thang máy chưa kịp đóng lại đã bị mở ra.
Diệp Lăng Nam thở hổn hển đứng trước cửa.
Vẫn nổi giận được thì chứng tỏ chưa chết ngay được, dù sao cô cũng chỉ muốn ly hôn thôi, không muốn hại ai hết.
Diệp Lăng Nam vẫn đứng ở cửa phòng bệnh. Lục Chi Vũ đi lướt qua anh, bước về phía thang máy, sau đó vươn tay ấn nút đi xuống.
Diệp Lăng Nam.
Rốt cuộc cô cũng mở miệng.
Lục Chi Vũ ghé đầu tới gần mặt ông ta, rốt cuộc cũng nghe được đại khái.
Ông ta nói... Loại hồ ly tinh kia!
Hiện tại đối với ông ta, Lục Chi Vũ là người phụ nữ cướp đi tài sản của nhà ông ta, là một ả hồ ly tinh mê hoặc Diệp Lăng Nam.
Toàn c9hống đối cô thôi!
Lục Chi Lộ nhún vai:
Em đang định đi đây. Cơ mà em cảm thấy lát nữa chị đừng vào thăm bác, gặp anh rể Năm6 là được rồi.
Em có cút đi không hả?!
Lục Chi Vũ trợn mắt lên.
Lục Chi Vũ suýt thì cười phá lên:
Cảm ơn ông đã khen ngợi. Mà ông có không thích tôi đến mấy thì tài sản của con trai ông cũng nằm trong tay tôi rồi. Tôi thì chả lấy đâu, cơ mà... Tôi có thể mang đi quyên góp, chắc hẳn sẽ có nhiều cơ quan từ thiện nhận lắm đấy.
Nghe cô nói vậy, Diệp Vĩnh An giận tím người, mém thì ngất xỉu lần nữa.
Chọc tức ông ta đủ rồi, Lục Chi Vũ lại ra khỏi phòng bệnh.
Anh có biết tôi căm ghét bản thân mình lúc này đến nhường nào không? Rõ ràng đã mất rất nhiều năm mới quyết định không thích anh nữa, nhưng hiện tại anh chỉ ngoắc ngón tay một cái là tôi lại bắt đầu mất khống chế! Anh có biết tôi ghét anh đến mức nào không? Rốt cuộc anh có biết...
Em thích anh đến mức nào không.
Trong mùa hè năm cô mười lăm tuổi, rất nhiều chuyện đã được vận mệnh sắp đặt rồi.
Lục Chi Vũ không hiểu vì sao anh có thể đứng ngay trước mặt cô chỉ sau một khoảng thời gian ngắn như thế.
Lục Chi Vũ.
Diệp Lăng Nam chậm rãi nói từng chữ một:
Anh xin lỗi!
Dạ cút ngay đây!
Lục Chi Lộ vừa cười vừa5 bước vào thang máy.
Lục Chi Vũ đi tới cửa phòng bệnh, không thèm nhìn Diệp Lăng Nam cái nào, cứ thế bước thẳng vào bên trong.
Đúng thế.
Diệp Lăng Nam không hề do dự, bởi vì anh chưa bao giờ hối hận đến thế, đến mức anh không dám mong chờ một cơ hội nào nữa.
Nếu thật sự hối hận, thì sao đến một câu xin lỗi cũng không có chứ.
Diệp Lăng Nam hơi chần chừ, anh chắc chắn chuyện mình muốn làm nhất đã hoàn thành rồi.
Chắc.
Lục Chi Vũ cười mỉa:
Diệp Lăng Nam, anh hối hận thật sao?
Lục Chi Vũ hừ lạnh:
Ai ham hố gì mấy đồng tiền rác rưởi ấy.
Lục Chi Lộ cười:
Hay là chị chuyển3 tặng cho em đi?
Lục Chi Vũ mất kiên nhẫn:
Đi ra chỗ nắng mà chơi cho mát, nhìn thấy em là thấy phiền rồi.
Như ôm báu vật đã từng đánh mất, anh lặp đi lặp lại lời xin lỗi mà anh đã muốn nói rất nhiều năm, nhưng đến cuối cùng lại không dám nói ra.
Lục Chi Vũ vừa khóc vừa đánh vào ngực anh:
Diệp Lăng Nam, Diệp Lăng Nam, anh có biết tôi từng căm ghét chính bản thân mình nhiều đến mức nào không? Rõ ràng anh làm tổn thương tôi nhiều như thế, nhưng tôi vẫn cứ bám lấy anh! Anh có biết tôi căm ghét cái con người hèn mọn mỗi khi đứng trước mặt anh lắm không!
Rõ ràng cô kiêu ngạo đến thế, nhưng ở trước mặt anh, cô lại vứt bỏ hết sự tự tôn của mình.
Anh thừa nhận là mình không phải một người biết cách biểu đạt tình yêu.
Những lời nói trên Tòa án, không chỉ vét sạch mọi sự chuẩn bị của anh trong một tháng qua, đồng thời còn tiêu hao hết dũng khí của anh.
Anh có chắc là không bỏ sót gì đấy chứ?
Lục Chi Vũ đứng quay lưng về phía anh.
Diệp Lăng Nam ngẩng đầu lên, Lục Chi Vũ đứng ở cửa thang máy. Dù cửa thang máy đã mở ra rồi, nhưng cô lại không bước vào.
Anh không có gì muốn nói với tôi sao?
Ánh mắt của Diệp Lăng Nam hơi tối:
Những gì muốn nói, anh đã nói hết trên Tòa án rồi.
Quả nhiên, Diệp Vĩnh An nhìn thấy cô là lập tức trợn ngược mắt lên, cứ như muốn giết cô vậy, ư ư muốn nói gì đó.
Lục Chi Vũ bước lên phía trước:
Ông nói gì cơ?
Diệp Vĩnh An lại ư ư vài tiếng.
Vào buổi chiều mùa hè khiến người ta buồn ngủ ấy, dưới bức tường phủ đầy dây thường xuân tươi tốt sum sê, cậu thiếu niên đứng dựa vào tường, hỏi một câu quan tâm vu vơ, khiến cô đắm chìm, cả đời cũng không thoát ra được.
Viền mắt của Diệp Lăng Nam đỏ lên:
Lục Chi Vũ, từ nay về sau, có thể đổi thành anh thích em được không? Em không thích anh cũng không sao, chỉ cần em đồng ý để anh thích em là được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.