Chương 933: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (56)


Suốt quãng đường tới phòng bệnh cá nhân, cả hai đều im lặng.

Lục Chi Lộ lại nằm xuống.
Lục Chi Lộ biết anh đang nói tới ai.
Trải qua vô số tổn thương mà vẫn muốn chiến thắng một cách quang minh chính đại, ngoài Thẩm Thiên Trường ra thì còn là ai được nữa?
Trần Tử Mặc nhìn thẳng vào cô:
Lục Chi Lộ, cho dù em muốn phơi bày mặt trái ấy của em, vậy thì em cũng phải hỏi anh có muốn nhìn thấy hay không chứ!

Dứt lời, Trần Tử Mặc xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Lục Chi Lộ không khống chế được cảm xúc:
Bởi vì em không phải người ta!

Trần Tử Mặc cúi người xuống, hai tay giữ chặt lấy vai cô, đôi mắt đỏ ngầu:
Lục Chi Lộ, anh đã nói là anh sẽ chấp nhận rồi, vì sao em không chịu nhún nhường một bước?


Không.

Lục Chi Lộ sững sờ.

Có muốn ăn gì không?
Trần Tử Mặc mở 8miệng.
Lục Chi Lộ lắc đầu.

Nhưng luận văn của em...


Người mà không còn thì luận văn chỉ là một đống cứt chó9 thôi!


Vậy sao em lại để người khác điều tra ra?!
Trần Tử Mặc nhỏ giọng trách cứ.
Lục Chi Lộ nhìn anh, hai người đối mặt với nhau.
Nỗi lòng của Trần Tử Mặc dao động rối ren:
Lục Chi Lộ, khoảng thời gian qua ở thành phố Lẫm, anh vẫn luôn nghĩ, nếu em phủ nhận chuyện đó, anh nhất định sẽ tin em...

Lục Chi Lộ nhìn anh, chậm rãi nói từng chữ một:
Trong chuyện này, từ kế hoạch cho đến lúc thực hiện, tất cả đều do một tay em làm!


Thế sao anh còn muốn em giấu giếm cả đời?

Trần Tử Mặc ngây người.
Trong mắt cô dâng lên sự tức giận:
Nhưng em không đồng tình. Tất cả những kẻ có ý đồ hãm hại người nhà em, em nhất định sẽ trả lại gấp bội!


Nếu người nhà em làm hại người khác thì sao? Em có thể đối xử với người nhà em như với Hứa Khanh Nguyệt được không?
Trần Tử Mặc hỏi lại.
Theo cái nhìn của Trần Tử Mặc, cho dù Hứa Khanh Nguyệt đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ, nhưng Lục Chi Lộ cũng không nên dùng phương pháp cực đoan như vậy để xử lý. Anh không thể chấp nhận nổi thủ đoạn trái đạo đức như thế.
Từ xưa đến nay, anh làm chuyện gì cũng quang minh chính đại. Ngay cả trong việc cạnh tranh thương mại, anh cũng khinh thường dùng đến mưu hèn kế bẩn.
Anh đã mất cả một tuần lễ mới có thể ép mình tiêu hóa chuyện này, ép mình nhìn nhận cô một cách bình thường.
Rõ ràng anh đã cho cô cơ hội rồi, vì sao cô còn cố chấp như vậy!
Cửa đóng sầm lại, phát ra âm thanh chói tai.
Lục Chi Lộ ngồi trong phòng, nhìn ra phía cửa phòng.
Cô ôm lấy lồng ngực, thở hổn hển, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng.
Một lúc lâu sau, cửa lại mở ra. Trần Tử Mặc bước vào, trên tay anh là chiếc laptop của cô.

Trần Tử Mặc, vậy anh cảm thấy phải dùng cách gì để xử lý cô ta? Cô ta hạ độc cho chị Tiểu Vũ, làm chị ấy suýt thì sẩy thai, hại Tiểu Thảo thiếu mất một ngón tay, hại con bé không được uống sữa mẹ. Nếu anh là em, anh sẽ làm thế nào?


Con người mắc sai lầm thì đã có pháp luật xét xử.


Đúng là không có đủ chứng cứ, nhưng có mức độ rủi ro nhất định.

Không đủ chứng cứ, đó chỉ là đường lui mà cô để lại cho mình. Cô không định dùng nó để phủ nhận chuyện mình từng làm.

Giải thích là không phải em làm.

Lục Chi Lộ ngẩng đầu nhìn anh:
Trần Tử Mặc, em sẽ không chối bỏ chuyện mình đã từng làm.


Nếu có thể thì anh mang laptop ở phòng làm việc của em tới đây giúp em nhé.

Trần Tử Mặc3 nhìn cô:
Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi.

Lục Chi Lộ nở nụ cười tự giễu:
Vậy nên, Trần Tử Mặc, thực chất em là một người độc ác, có thể bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Cho dù anh có chấp nhận hay không thì đó cũng là em, em đã phơi bày toàn bộ con người em ra cho anh xem rồi.

Tuy rằng cô biết, anh sẽ không chấp nhận mặt trái ấy của cô, nhưng cô vẫn làm thế.
Lục Chi Lộ sững sờ.
Trần Tử Mặc dằn cơn tức xuống:
Nếu không thực hiện được sự công bằng thì đừng dùng cách của mình để xét xử người khác. Lục Chi Lộ, anh nghĩ em hiểu đạo lý ấy.

Lúc anh tới gần, Lục Chi Lộ ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh. Vừa rồi anh đi ra ngoài lâu như vậy là để hút thuốc.

Lục Chi Lộ, nếu anh chấp nhận chuyện này, em có thể hứa với anh là lần sau gặp chuyện tương tự, em sẽ không dùng thủ đoạn cực đoan để đối phó với người khác nữa hay không?

Lục Chi Lộ cắn môi:
Nếu thời gian quay ngược trở lại, em vẫn sẽ làm vậy.

Nhưng đồng thời, cô cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm vì những gì mình đã làm.
Lục Chi Lộ nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc:
Mấy ngày trước Giám đốc bệnh viện tìm em, nói rằng trường hợp của em không thích h5ợp làm ở bệnh viện nữa. Em lo là sẽ ảnh hưởng tới chuyện công bố luận văn, vậy nên đã xin ông ấy cho em thêm ít thời gian. Ông ấy đồng ý cho em ở lại đến ngày hết hạn nộp bản thảo.

Ngay sau hôm kể từ khi Mạnh Văn Phi tới tìm Lục Chi Lộ, bệnh viện đã nhận được thư tố cáo nặc danh. Mặc dù không đủ chứng cứ, nhưng Lục Chi Lộ và Hứa Khanh Nguyệt là bác sĩ và bệnh nhân của bệnh viện Hi Nhân, nếu chuyện này mà rùm beng lên thì sẽ gây ảnh hưởng cực kỳ lớn tới bệnh viện.

Bởi vì anh muốn Mạnh Văn Phi cút về nước Y hơn!

Dứt lời, Trần Tử Mặc cất bước đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại một lần nữa.

Ý anh là bảo em che giấu bí mật ấy vĩnh viễn? Hay là anh cảm thấy Hứa Khanh Nguyệt vô tội?

Thấy thái độ của cô như vậy, cơn tức trong lòng Trần Tử Mặc bùng lên:
Cho dù Hứa Khanh Nguyệt có tội thì em cũng không nên dùng thủ đoạn ấy để tự ý trừng phạt cô ta. Huống chi cô ta còn là phụ nữ đang mang thai... Lục Chi Lộ, em là một bác sĩ, em đã từng nghĩ tới hậu quả khi làm chuyện đó chưa? Em đã bao giờ nghĩ bệnh nhân của em sẽ có cái nhìn thế nào về em chưa? Còn cả các thầy cô giáo của em nữa!

Một lát sau, anh buông cô ra, lẩm bẩm nói:
Được, anh hiểu rồi.

Lục Chi Lộ nhìn theo bóng lưng anh:
Trần Tử Mặc, anh định chia tay với em sao?

Nghe xong câu nói ấy, Lục Chi Lộ ngẩng đầu nhìn anh:
Anh cảm thấy em có thể làm được sao?


Người thảm hại hơn em còn làm được, vì sao em lại không làm được?

Rõ ràng cô đã biết Trần Tử Mặc sẽ không chấp nhận con người mình, rõ ràng đã đoán trước được sự phản cảm của anh, thậm chí còn cho hai người một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.
Nhưng vì sao đến giờ phút này, trái tim cô vẫn đau như thế.

Trần Tử Mặc, không phải em không nhún nhường, mà là em sẽ không bao giờ hứa trước một chuyện mà có thể mình không làm được.

Lồng ngực của Trần Tử Mặc phập phồng lên xuống, anh muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại không nói ra một chữ nào.
Lục Chi Lộ cũng hiểu và thông cảm cho Giám đốc bệnh viện. Nếu là cô, cô cũng không dễ gì để một bác sĩ có vấn đề về y đức làm việc trong bệnh viện của mình.

Không có đủ chứng cứ mà?
Trần Tử Mặc mở miệng.
Cô không định cầu xin ai tha thứ, cô chỉ muốn thẳng thắn nói ra sự thật thôi.

Đến lúc này em vẫn không thấy vấn đề nằm là từ phía mình sao?

Lục Chi Lộ sững người. Cô không ngờ người như Trần Tử Mặc mà cũng nói tục.

Trần Tử Mặc, em sắp từ chức ở bệnh viện 6rồi.

Lục Chi Lộ nhìn thẳng vào anh.
Trần Tử Mặc đưa laptop cho cô.

Vì sao em không giải thích?


Giải thích cái gì?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.