Chương 934: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (57.1)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1100 chữ
- 2022-02-19 09:35:51
Trần Tử Mặc quay đầu lại.
Phạm Tiêu giật nảy mình vì ánh mắt của anh:
Tổng Giám đốc Trần...
Chiếc xe taxi đi tầm hai mươi phút, nhưng lại dài đằng đẵng như một thế kỷ.
Lúc Lục Chi Lộ xuống xe, bầu trời lại đổ mưa.
Cũng như cảm giác mong chờ những cây ngô đồng mà Lục Chi Cửu trồng cho cô trở thành một cây đại thụ ngợp trời, hiện tại cô cũng đang mong chờ được gặp người đó.
Bất kể anh đang ở đâu, cô cũng muốn gặp anh ngay lập tức.
Y tá có vẻ rất bất đắc dĩ:
Được rồi, nhưng cô phải về nhanh lên đấy. Một tiếng sau là bác sĩ Triệu trực ban hôm nay sẽ tới kiểm tra phòng bệnh.
Ừm, tôi sẽ căn giờ.
Chỉ nhìn qua bóng lưng cô cũng nhận ra được đó là Trần Tử Mặc.
Còn người bên cạnh anh, là Mạnh Văn Phi.
Phạm Tiêu co giò chạy về phòng trợ lý.
Đợi đến khi3 làm xong hết mọi chuyện, Phạm Tiêu ra khỏi phòng. Thấy đèn trong phòng Tổng Giám đốc vẫn còn sáng, anh ta cũng không dám tới hỏi, tắt đèn trong phò9ng mình rồi rời khỏi công ty luôn.
Bị bệnh vẫn gắng gượng làm việc.
Lục Chi Lộ cười nhẹ, khuôn mặt trắng bệch. Quả nhiên, cú sốc mà cô mang tới cho Trần Tử Mặc đủ lớn đấy.
Làm xong hết việc rồi à?
Vẫn8 chưa...
Cô cách bọn họ một khoảng không gần, nhưng cũng không hẳn là xa.
Mặc dù không sáng lắm, nhưng cô dám chắc là mình không nhìn nhầm.
Lục Chi Lộ đi qua cửa hàng đó, bước về phía cổng Tập đoàn Trừng Phong.
Trên môi cô hiện hữu nụ cười, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.
[Anh Phạm, không phải là vì Trần Tử Mặc nên tôi và anh ấy mới cãi nhau.]
[Hở?]
Gửi tin nhắn cho Trần Tử Mặc xong, thấy mình gần truyền xong nước rồi, Lục Chi Lộ bèn gọi y tá tới.
Y tá tới rút kim ra cho cô, lại thấy cô mặc áo khoác vào.
Nhưng đang chuẩn bị bấm phím gọi thì tay cô đột nhiên khựng lại.
Cô dừng bước, nhìn người đang đứng ở cổng tập đoàn.
Giây phút ấy, Lục Chi Lộ còn cảm thấy buồn cười, bởi vì thật sự là... máu chó...
Nhưng cô vẫn khá bình tĩnh.
Lục Chi Lộ ngồi trong xe, nhìn khung cảnh phố xá lướt qua cửa sổ xe.
Rất ít khi cuộc đời cô có những thời khắc như thế này.
Lục Chi Lộ đứng ở ven đường, bắt một chiếc taxi.
Bác tài, tới cao ốc Trừng Phong.
Một tuần qua, bầu không khí làm việc luôn ngột ngạt và áp lực.
Phạm Tiêu không kiềm chế được sự t6ò mò, gửi tin nhắn cho Lục Chi Lộ.
Tập đoàn Trừng Phong ở ngay phía đối diện, Lục Chi Lộ bật đèn, đi tới giao lộ đèn xanh đèn đỏ.
Cô ngửa đầu nhìn tòa cao ốc. Tuy rằng đã nửa đêm rồi, nhưng một vài phòng vẫn đang sáng đèn. Cô biết Trần Tử Mặc đang ở trong một phòng nào đó.
Phạm Tiêu khá ngạc nhiên.
[Hơ... Thực ra Tổng Giám đốc Trần dễ dỗ dành lắm...]
Cô lẻn đi ra ngoài như vậy thì sẽ bị bác sĩ Trác mắng đó.
Lục Chi Lộ đặt ngón tay lên miệng:
Vậy nên cô phải giữ bí mật cho tôi, tôi sẽ bao cô ăn trưa một tháng.
Vậy sao cậu lại đứng đây?
Tôi về làm việc ngay đây!
[Cám ơn anh Phạm.]
[Không có gì.]
Mặc áo xong, Lục Chi Lộ ra khỏi bệnh viện.
Trong đêm, nhiệt độ thấp hơn hẳn ban ngày, chiếc áo khoác mỏng không đủ để ngăn hơi lạnh lại.
Thành phố Vân là thành phố mưa. Cứ vào mùa thu là trời lại thường xuyên đổ mưa.
May mà vừa rồi y tá nhất quyết nhét một chiếc ô cho cô.
[Có nặng lắm không?]
[Tới bệnh viện truyền nước hai hôm là đỡ, chỉ cần chú ý ăn uống là được. Bác sĩ Lục, mấy hôm nay Tổng Giám đốc Trần cũng vất vả lắm. Dự án ở thành phố Lẫm gặp một vài trục trặc, anh ấy bị bệnh vẫn gắng gượng làm việc, vậy nên có thể sẽ hơi nóng nảy hơn bình thường, mong bác sĩ Lục thông cảm cho anh ấy.]
[Tôi đã về được một lúc rồi, lúc đi ra Tổng Giám đốc Trần vẫn đang làm việc. Phải rồi, bác sĩ Lục, mấy hôm trước khi vừa tới thành phố Lẫm, Tổng Giám đốc Trần bị viêm dạ dày cấp tính.]
Trái tim Lục Chi Lộ như muốn nhảy lên cổ họng.
[Bác sĩ Lục, cô vẫn khỏe đấy chứ?]
Sau khi cãi nhau với Trần Tử Mặc, Lục Chi Lộ lại tiếp tục sửa 5chữa luận văn của mình. Lúc Phạm Tiêu gửi tin nhắn, cô không nhìn thấy, đợi đến khi cô thấy thì đã nửa đêm rồi.
Trần Tử Mặc đang ôm Mạnh Văn Phi.
Trần Tử Mặc cao lớn, Mạnh Văn Phi nhỏ nhắn, từ góc độ này nhìn qua, trông như hòa làm một.
Bác sĩ Lục, muộn thế này rồi mà cô còn muốn ra ngoài à?
Y tá hỏi.
Ừm, tôi có việc đột xuất.
[Tôi rất khỏe, anh vẫn đang tăng ca à?]
Phạm Tiêu vẫn chưa ngủ, bèn trả lời tin nhắn của cô.
Cô muốn nói ra câu nói mà vừa rồi mình chưa kịp mở miệng.
Cho dù lần sau, cô không thể đảm bảo được mình sẽ làm được đúng như ý muốn của anh. Nhưng đến lần sau nữa, rồi lần sau nữa nữa, chỉ cần anh cho cô một ít thời gian, cô nhất định sẽ trở nên tốt hơn, biến thành con người chính trực, lương thiện trong lòng anh.
Lục Chi Lộ lùi lại mấy bước, đứng gọn vào bên cạnh, dùng ô che khuất mặt mình.
Khi đã chắc chắn rằng bọn họ không nhìn thấy mình, cô mới hơi chếch ô lên.
Đèn xanh sáng lên, Lục Chi Lộ bước trên lối qua đường dành cho người đi bộ.
Trong cửa hàng tạp hóa phục vụ hai mươi tư giờ bên cạnh Tập đoàn Trừng Phong, có không ít người đang ăn khuya.
Cô có thể đi tới đó, hỏi rõ chuyện này ra sao. Thậm chí cô còn biết khả năng cao đây chỉ là một hiểu lầm.
Nhưng cô cảm thấy hình ảnh đó hết sức gai mắt, đến mức cô không thể khống chế được bản thân, xoay người bỏ đi ngay lập tức.
Lục Chi Lộ trở về bệnh viện. Thấy cô trở về, y tá thở phào nhẹ nhõm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.