Chương 935: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (57.2)


Đợi đến khi Trác Nhĩ đi, Lâm Hoa mới ấm ức hỏi Lục Chi Lộ:
Cô à, tối qua đang yên đang lành, cô đi ra ngoài làm gì?


Lục Chi Lộ liế8c nhìn cậu ta:
Tôi không đi ra ngoài.



Cô đừng cãi cố nữa, thầy Trác đoán thì không thể sai được.

Cô ta biết, chỉ như thế thì Trần Tử Mặc mới không từ chối.
[Ừm, dặn chú Mạnh giữ gìn sức khỏe.]
Nhắn xong câu đó, Trần Tử Mặc đặt điện thoại xuống, đứng lên ra khỏi phòng họp.
Lục Chi Lộ gật đầu:
Được.

Nhưng vừa vào trong xe là cô lập tức xuống xe ngay.

Lái xe của em đi.


Ông ấy có thiên lý nh3ãn đâu.


Thế lát nữa em tới phòng bảo vệ, bảo bọn họ cho xem camera nhé?


...

Giờ phút này, Lục Hoằng Sinh thực sự rất hận kẻ đã viết thư tố cáo kia!
Lục Chi Lộ mỉm cười:
Giáo sư, lần này rời khỏi bệnh viện, tôi muốn nhờ ông một chuyện.


Chuyện gì? Cô nói đi.

Trần Tử Mặc nhíu mày lại.

Mùi thuốc lá trong xe anh nồng quá, Thiển Thiển dị ứng với thuốc lá.


Ừm.
Trần Tử Mặc đáp lại.
Đến giờ nghỉ trưa, các bác sĩ và y tá trong Khoa Tâm thần xúm lại ăn bánh.
Trợ lý của Giám đốc Bệnh viện tới Khoa Tâm thần gọi Lục Chi Lộ, nói là Giám đốc tìm.
Lục Chi Lộ đi vào phòng của Giám đốc.
Ăn xong, Lục Chi Lộ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Tử Mặc.
[Cháo ngon lắm, cảm ơn.]
[Ừm, Phạm Tiêu sẽ mang cả bữa trưa và bữa tối đến.]
Tất cả vẫn diễn ra như thường ngày. Sau khi khám xong cho bệnh nhân cuối cùng, cô chỉ cầm một vài tài liệu cá nhân đi.
Không ai biết cô sắp ra đi, cũng im ắng như thời điểm cô mới tới bệnh viện.
Cô mang tập tài liệu ra khỏi bệnh viện.

Gì mà công lao của tôi cơ chứ? Nếu cô không đủ ưu tú thì làm sao có thể đi xa như vậy được. Tôi nghe cô Tang nói, tỉ lệ cô giành giải trong Hội nghị Học thuật cuối năm là rất cao.

Nói đến đây, Giám đốc lại bắt đầu bội phục Lục Chi Lộ.
Phải biết rằng, năm nay Lục Chi Lộ mới hai mươi bảy tuổi, mà người trẻ tuổi nhất đoạt giải trong lịch sử giới học thuật là bốn mươi tuổi. Bất kể là ai giành được giải thì đó đều không phải là vinh quang của một cá nhân, mà còn là vinh quang của cả đất nước.
Ở bãi đỗ xe ngoài trời, Trần Tử Mặc đang đứng cạnh xe hút thuốc.
Lục Chi Lộ bước tới:
Sao anh lại tới đây?

Trần Tử Mặc dụi tắt mẩu thuốc:
Lâu rồi không ăn cơm chung, lát nữa đi đón Thiển Thiển rồi cùng đi ăn.


Lục Chi Lộ nằm viện ba ngày, rốt cuộc cũng khỏe mạnh trở lại.
Bài luận văn của cô cũng bước vào giai đoạn sửa chữa cuối cùng. Buổi sáng, sau khi khám xong cho bệnh nhân, cô gọi video với Tang Ngữ một lúc.
Giám đốc tên là Lục Hoằng Sinh, năm nay đã năm mươi lăm tuổi. Lúc trước ông ấy tốn bao công sức mới mời được Lục Chi Lộ tới bệnh viện Hi Nhân. Bởi vì cùng mang họ Lục, Lục Chi Lộ lại xuất hiện đột ngột, vậy nên không ít người tưởng rằng bọn họ là bố con. Về sau Lục Chi Lộ mới tới lên làm bác sĩ chủ nhiệm. Mãi cho tới khi trình độ chuyên môn xuất sắc của Lục Chi Lộ nâng cao tiếng tăm của Khoa Tâm thần trong bệnh viện Hi Nhân, mọi người mới tâm phục khẩu phục.

Tiểu Lộ, chúc mừng cô nhé.
Tuy mở miệng nói chúc mừng, nhưng trong lòng Lục Hoằng Sinh lại vô cùng tiếc nuối.

Cám ơn Giám đốc, nếu không có Giám đốc thì tôi cũng không có được thành công ngày hôm nay. Vinh dự này cũng có một phần thuộc về ông.

Tang Ngữ cũng phát hiện ra sự bất thường của cô:
Tiểu Lộ, có phải gần đây em gặp chuyện gì không?

Lục Chi Lộ biết không thể giấu được Tang Ngữ, vậy nên nói ra một phần:
Không ạ, nhưng phương diện tình cảm của em không quá thuận lợi. Em đang cãi nhau với bạn trai.

Các cặp đôi đang yêu cãi nhau cũng là chuyện bình thường, trông Lục Chi Lộ cũng giống hệt những trường hợp gặp trắc trở trong chuyện tình cảm, cho nên Tang Ngữ cũng không hỏi kỹ hơn:
Thế thì em phải điều chỉnh lại đó, rất có thể bài luận văn này sẽ giành được giải thưởng lớn trong Hội nghị Học thuật Quốc tế cuối năm. Đến lúc đó em phải đi cùng cô tới đó.

Lâm Hoa đặt hộp cơm tới trước mặt 9cô.

Không phải thức ăn của nhà ăn trong bệnh viện chúng ta à?
Lục Chi Lộ ngửi mùi, cảm thấy không giống cho lắm.

Em gặp 6Phạm Tiêu ở cửa ra vào, anh ấy nói là bạn trai cô bảo anh ấy mang tới.

Khi ấy, Lục Chi Lộ sẽ là người trẻ tuổi nhất đoạt giải trong Hội nghị Học thuật.

Vâng ạ.


...
Lục Chi Lộ rời khỏi phòng làm việc của Giám đốc, lại tiếp tục công việc buổi chiều.
Chuyện về luận văn đã xong xuôi rồi, cô không cần tăng ca nữa, hôm nay có thể về sớm hơn.
Trong video, Tang Ngữ tỏ ý đánh giá cao thành quả nghiên cứu lần này của cô, cho rằng bài luận văn này sẽ gây chấn động giới học thuật.
Từ đầu đến cuối, Lục Chi Lộ chỉ mỉm cười cảm ơn Tang Ngữ.
Bất kể cô đạt được thành công gì thì cũng không thể phủ nhận sự trợ giúp của cô giáo.

Không biết.


Cô và bạn trai cô định bao giờ kết hôn?

Lục Chi Lộ lạnh giọng nhắc nhở:
Tháng này cậu mà đi muộn một lần nữa thì trừ sạch tiền chuyên cần đấy.

Lâm Hoa sực nhớ ra là lúc tới bệnh viện, mình đã tới thẳng phòng bệnh, còn chưa tới phòng quẹt thẻ chuyên cần.

Nếu có việc gì thì cô gọi em nhé!

Dứt lời, cậu ta lập tức phi thẳng ra ngoài.
Vào ngày luận văn được đăng lên, đúng như dự kiến, nó đã gây chấn động trong ngành.
Bắt đầu từ sáng sớm, chuông điện thoại của Lục Chi Lộ cứ vang lên liên tiếp, cơ bản đều gọi tới để chúc mừng cô.
Lâm Hoa mừng đến mức mua cả bánh kem tới, chỉ thiếu điều treo đèn lồng trước cửa Khoa Tâm thần nữa thôi.

Ồ.


Cô à, cô đã ngã bệnh phải nằm viện rồi, vậy m5à bạn trai cô cũng chỉ sai người mang cơm tới. Chẳng lẽ yêu đương với người có tiền là như vậy à?

Lục Chi Lộ cúi đầu ăn cháo, mùi vị không tệ.

Nhưng... Vừa rồi đã có người đón Thiển Thiển đi rồi mà.


Ai đón?


Người đó nói mình là bạn của cô và anh Trần. Thiển Thiển cũng biết, vậy nên tôi đã để người ta đón Thiển Thiển rồi.

Hai người lại lên xe của Lục Chi Lộ. Suốt dọc đường đi, không ai nói với ai câu nào.
Tới trường mầm non của Lục Thiển Thiển, thấy Lục Chi Lộ đến, giáo viên hơi sửng sốt:
Cô Lục, sao cô lại tới đây?

Lục Chi Lộ cười:
Tôi tới để đón Thiển Thiển.

Lúc trước Mạnh Văn Phi đã hứa, nếu biết chuyện này mà Trần Tử Mặc vẫn quyết định ở bên Lục Chi Lộ thì cô ta sẽ về nước Y, không bao giờ trở lại nữa.
Vậy nên đêm qua, trước khi tới sân bay với Mạnh Hiến Lâm, cô ta đã tới Tập đoàn Trừng Phong để chào tạm biệt Trần Tử Mặc.
Trước khi đi, cô ta hỏi anh có thể ôm cô ta một cái được không, một cái ôm của người anh trai dành cho cô em gái.
[Được, cảm ơn anh.]
Đọc xong tin nhắn ấy của Lục Chi Lộ, Trần Tử Mặc đang định đặt điện thoại xuống thì lại nhận được một tin nhắn khác.
[Anh Tử Mặc, bố con em đã tới nước Y rồi.]
Lục Chi Lộ quay đầu nhìn Trần Tử Mặc.


Phạm Tiêu không ở thành phố Vân.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.