Chương 947: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (66)


Giờ khắc này, sự đắng chát và phẫn nộ đan xen trong lòng, khiến anh suýt thì mất khống chế, xông lên chất vấn cô.

Nhưng cô dâu đã xuấ8t hiện.

Trần Tử Mặc kìm nén cảm xúc trong lòng, yên tĩnh chờ nghi lễ kết thúc.

Đừng quậy nữa. Đay là Trần Tử Mặc, anh trai của Tiểu Nhiễm, cậu chào hỏi người ta đi.

Lúc này Lăng Ngạn mới quan sát anh:
Anh chính là Trần Tử Mặc?


Bất lịch sự!
Lục Chi Lộ nhíu mày.
Ở phía xa xa vang lên tiếng gọi.
Hai người quay đầu lại, thấy một người đang chạy về phía bọn họ.
Đời này Trần Tử Mặc chưa bao giờ gặp người đàn ông nào trông như thế này, trông đứng đắn hơn Lục Chi Cửu, nhưng lại yêu dã hơn Diệp Lăng Nam.

Thì em nhớ chị chứ sao! Chị không biết năm phút không gặp chị là em không chịu nổi à?

Lục Chi Lộ cạn lời.
Lăng Ngạn vươn tay ra ôm lấy vai cô:
Chị Sáu, em vừa phát hiện ra một nơi rất thú vị trên hòn đảo nào, để em dẫn chị đi xem.


Lục Chi Lộ.

Lục Chi Lộ quay đầu lại nhìn anh.
Trần Tử Mặc nhìn vào mắt cô. Rốt cuộc anh cũng biết sự tự tin của cô bắt nguồn từ đâu, bởi vì anh không còn nhìn thấy sự dịu dàng như trước nữa.
Hành động ấy của Thịnh Lam khiến mọi người ở đây hò reo ầm ĩ.
Liễu Binh Trì không chịu nổi sự hò hét của mọi người, đành phải đỏ mặt nhận lấy.
Nhìn khuôn mặt đỏ tưng bừng của Liễu Binh Trì, Thịnh Lam thầm nghĩ, sao bác sĩ Liễu lại đáng yêu như thế, làm người ta chết mê chết mệt rồi.

Bởi vì cậu đáng phải ăn đòn!


Không sao, dù sao em cũng thích chị đánh em. Chị thế nào em cũng thích!


...

Lục Chi Lộ mỉm cười:
Nước R quá lạnh, về sau em đổi ý sang nước M. Sao thế? Anh tới Lington tìm em à?

Trần Tử Mặc khẽ mím môi:
Đúng thế.

Ngoại trừ Phạm Tiêu, không ai biết chuyện Trần Tử Mặc tới Lington tìm Lục Chi Lộ. Hôm bọn họ định về nước, Trần Tử Mặc ngất xỉu phải vào viện, nằm viện ở nước R hơn một tuần mới về nước.
Lục Chi Lộ quay đầu nhìn Trần Tử Mặc:
Trần Tử Mặc, bọn em còn có việc, đi trước nhé.

Không đợi Trần Tử Mặc trả lời, cô và Lăng Ngạn đã xoay người trở về.
Trần Tử Mặc đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng bọn họ.

Sao lại thế chứ? Chuyện sang nước M chỉ là ý tưởng đột xuất thôi, vậy nên mới không kịp báo với mọi người. Hơn nữa anh cũng biết mà, em có vết nhơ trong nước, có cơ hội đi đào tạo thêm là em cảm kích lắm rồi, vậy nên không muốn rầm rộ.

Trần Tử Mặc lẳng lặng nghe Lục Chi Lộ giải thích. Quả thực là một lý do đầy sơ hở, nhưng lại khiến người ta không phản bác được.
Sắc mặt của Trần Tử Mặc càng lúc càng lạnh...
Trần Tử Mặc nhìn cô. Tám tháng không gặp, cô gầy hơn trước kia, gương mặt cũng càng thêm tinh xảo, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa sự thăm dò khéo léo, nhưng lại mang theo nét tự tin ngập tràn.
Rõ ràng có rất nhiều điều muốn chất vấn, nhưng giờ phút này, Trần Tử Mặc lại không nói ra.
Yết hầu anh trượt một cái:
Không... để bụng.


Em về bao giờ?
Trần Tử Mặc hỏi.

Mới xuống máy bay chưa lâu.


Vì sao em không ở Lington?

Thịnh Lam hưng phấn cầm bó hoa, ngay trước m6ặt mọi người, cô nàng đưa nó cho Liễu Binh Trì, người cũng là một trong những phù rể.
Mới đầu Phong Diệc Hành có hai phù rể là Phong5 Phi Dịch và Vưu Mộc, nhưng Trần Tử Nhiễm đã gửi mail cho Lục Chi Lộ, mời cô ấy về làm phù dâu.
Vốn cũng không ôm hy vọng gì, kết quả Lục Chi Lộ lại nhắn lại, nói là cô sẽ về, Thịnh Lam đã nhân cơ hội kéo Liễu Binh Trì tới cho đủ số lượng.

Thôi được rồi, em thừa nhận là cố tình trốn tránh anh.
Lục Chi Lộ nói tiếp.
Trần Tử Mặc cứng đờ người lại.
Lục Chi Lộ dừng bước, cô quay đầu nhìn anh:
Trong tình huống lúc ấy, em sợ anh trả thù em, vậy nên mới bày ra mánh khóe ấy. Trần Tử Mặc, anh không để bụng chứ?

Sắc mặt của Trần Tử Mặc hơi dịu đi:
Sao trước kia không thấy em nhắc tới bao giờ?


Lúc trước cậu ấy sang nước M, lần này trở về cùng em.

Lăng Ngạn vội vàng lên tiếng:
Chị đừng làm người ta hiểu lầm, em có phải em trai ruột của chị đâu, cũng chẳng có quan hệ máu mủ gì cả. Hơn nữa, em chỉ nhỏ hơn chị chưa tới một tuổi thôi! Lục Chi Lộ, chị không thể cho em một cơ hội được sao!

Nhìn thấy anh, nỗi lòng của Lục Chi Lộ hơi dao động.
Nhưng sau một khoảng thời gian lâu như thế, hiện tại cô hoàn toàn có thể giữ vững vẻ mặt bình tĩnh của mình.
Cô đặt điện thoại xuống, đứng lên và nói một câu khách sáo:
Trần Tử Mặc, lâu rồi không gặp.

Cảm nhận được sự xa cách và khách sáo của cô, Trần Tử Mặc càng xót xa hơn:
Có thể tới nơi khác nói chuyện một lát không?


Được.
Lục Chi Lộ không từ chối.
Hai người đi tới bờ biển.
Cô dâu chú rể đọc lời thề xong là tới tiết mụ3c tung hoa.
Lục Chi Lộ không hứng thú gì với việc bắt hoa, cô tới chỉ để cùng đám phù dâu, phù rể đi qua sân khấu vậy thôi.
9Thế nên, không hề bất ngờ khi Thịnh Lam - người hăng hái nhất ở đây bắt được bó hoa ấy.
Chuyến đi ấy, hai người họ tuyên bố ra bên ngoài là đi công tác.
Lục Chi Lộ khẽ nhíu mày:
Vậy thì thật sự rất xin lỗi.

Trần Tử Mặc nhìn cô:
Em có chắc không phải là cố tình che mắt mọi người không?


Thôi, đến lúc đó em sẽ về với Lăng Ngạn.

Giống như hai người bạn bình thường, cô trả lời câu hỏi của anh một cách tự nhiên.
Không cần che giấu, bởi vì không quan trọng.
Lục Chi Lộ bỗng nở nụ cười chân thành:
Vậy là tốt rồi, nếu không thì em sẽ rất áy náy.

Trái tim Trần Tử Mặc dao động:
Lục Chi Lộ...


Chị Sáu!

Trong lúc mọi người còn hết sức náo nhiệt, Lục Chi Lộ đã lặng lẽ chui ra.
Cô quay lại ghế ngồi, cầm điện thoại trả lời một email, đột nhiên cảm thấy có người đi tới gần.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Tử Mặc đứng trước mặt mình.
Nhưng tóm lại, anh cảm thấy không vừa mắt.
Lăng Ngạn chạy tới trước mặt bọn họ:
Chị Sáu, sao chị lại chạy tới đây, làm em tìm mãi.

Lục Chi Lộ nhướng mày lên:
Cậu tìm tôi làm gì?


Sao thế? Còn chuyện gì nữa à?

Lục Chi Lộ hỏi.

Có muốn cùng nhau về thành phố Vân không?

Lăng Ngạn nhăn nhó, ngoan ngoãn vươn tay ra:
Chào anh, tôi là Lăng Ngạn.

Trần Tử Mặc lạnh lùng đút hai tay trong túi quần, không vươn tay ra bắt tay với anh ta.
Lục Chi Lộ giới thiệu một cách tự nhiên:
Trần Tử Mặc, đây là Lăng Ngạn, em trai em.

Vừa nói, Lăng Ngạn vừa ngả đầu vào vai cô.
Nhưng chưa dựa vào được thì đã ăn một cú cốc đầu đau điếng.
Lăng Ngạn ôm đầu, nói với vẻ mặt tội nghiệp:
Sao chị lại đánh em!

Lăng Ngạn mất kiên nhẫn, lên tiếng nói:
Chị Sáu, đi mau lên. Chị không biết những lúc đông người như thế này nên né tránh gặp lại người yêu cũ sao, nếu không thì người khác sẽ dễ hiểu lầm là hai người sắp nối lại tình xưa đấy.


Lục Chi Lộ gật đầu tán thành, cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Tử Mặc:
Tôi và Trần Tử Mặc sẽ không quay lại với nhau đâu, anh nói xem có phải vậy không?


Trần Tử Mặc không nói gì.

Vốn Lục Chi Lộ cũng không định nghe câu trả lời của anh, cô lập tức dẫn Lăng Ngạn đi.

Hai người càng lúc càng xa, chỉ còn một mình Trần Tử Mặc đứng tại chỗ.

Thì ra cô ung dung từ tốn như thế, là bởi vì đã quên rồi.

Trong khoảng thời gian mà anh không biết, cô đã định nghĩa lại thân phận của anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.