Chương 978: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (7)


Nghe cô nói vậy, Hồ Trạch Phi cũng hơi kích động:
Cô Giang, những gì tôi nói với cô đều là sự thật. Tôi không biết tường tận mọi chuyện giữa8 cô và Tổng Giám đốc Tần, anh ấy chưa bao giờ kể với tôi. Mọi chuyện tôi biết đều là do chính mắt tôi nhìn thấy. Tôi chỉ biết là sau khi cô 3đi, Tổng Giám đốc Tần điên cuồng tìm cô. Anh ấy nhận được bưu phẩm do nhà xuất bản gửi tới, đã tự giam mình trong biệt thự của hai người, kh9ông ăn không uống suốt ba ngày liền. Chính từ lúc ấy, anh ấy mắc bệnh dạ dày. Năm năm qua, anh ấy chạy qua chạy lại giữa thành phố Vân và th6ành phố Cẩm, quanh năm suốt tháng luôn như vậy, mỗi ngày không ngủ quá năm tiếng. Nửa đêm nửa hôm anh ấy chạy tới chùa Linh Long, chỉ vì hái5 một cành hoa đào về bày trong biệt thự của hai người. Mấy năm nay, gần như anh ấy không liên lạc với bạn bè của mình, thậm chí còn rất ít về nhà họ Tần. Ngoài tôi ra, bên cạnh anh ấy chẳng còn ai khác, chứ đừng nói là phụ nữ. Chắc chắn anh ấy cũng biết những lời tôi vừa nói với cô, nhưng có thể anh ấy cảm thấy cho dù thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật là anh ấy đã làm tổn thương cô, vậy nên mới không giải thích cho mình.



Cô Giang, Tổng Giám đốc Tần vẫn luôn chờ cô. Nếu cô không về, có thể anh ấy sẽ chờ cô cả đời. Vừa hay tin cô về, cho dù mới mổ xong, anh ấy cũng muốn đi gặp cô ngay lập tức, bị loét dạ dày cũng uống cà phê mà cô đưa. Cô Giang, trước kia Tổng Giám đốc Tần thường hỏi tôi, một người mắc sai lầm thì phải mất bao lâu để bù lại, tôi không biết phải trả lời thế nào cả. Tôi biết, năm năm qua, không có một giây một phút nào là anh ấy không tự trừng phạt bản thân.


Làm gì?


Anh muốn nói chuyện anh nằm viện cho Tiểu Hồ.


Ồ.

Giang Mộ Tuyết đi tới bên cạnh rót nước ấm cho anh.

Để tôi trông nom.

Hồ Trạch Phi lập tức nở nụ cười.

Tỉnh rồi à?
Giang Mộ Tuyết lạnh nhạt nói một câu.

Ừm, Tiểu Tuyết, anh muốn uống nước, em có thể lấy cho anh một cốc nước được không?


Ừm, được.

Dứt lời, anh định ngồi dậy, nhưng vì đau đớn khắp người nên vật lộn mấy lần vẫn không ngồi lên được.
Để xác nhận lại là mình không nằm mơ, anh véo mạnh một cái vào lòng bàn tay, đến khi cảm thấy đau mới dám tin vào chuyện này.
Thế là, trái tim anh đập trở lại, đồng thời nhịp tim cũng ngày một nhanh.
Giang Mộ Tuyết đang ngủ, cô không hề biết rằng trong mười giây đồng hồ ngắn ngủi vừa rồi, người đàn ông cách mình chỉ một bước này như vừa trải qua hai độ xuân thu.
Tần Phong không dám thở mạnh, nhìn Giang Mộ Tuyết mà không dám động đậy gì cả, sợ gây ra tiếng động thì cô sẽ chạy mất.
Anh không biết vì sao mình lại như vậy nữa. Chắc bởi vì đang yếu ớt nên con người cũng trở nên lo được lo mất.
Một người ngủ, một người nhìn, không biết kéo dài bao lâu, đến tận khi sắc trời bên ngoài sáng hẳn lên.
Bây giờ, chỉ cần được ở bên Giang Mộ Tuyết thêm một phút thôi là anh cũng cảm thấy tốt lắm rồi.
May mà Giang Mộ Tuyết không có biểu cảm gì cả, cũng không tỏ vẻ tức giận:
Anh có thể xuống giường tự đi được không?

Sau khi bác sĩ đi, Giang Mộ Tuyết cầm lấy di động, đi ra ngoài gọi điện thoại, lúc quay lại thì Tần Phong đã tỉnh rồi.
Cô thấy anh tròn mắt nhìn mình, mặc dù khuôn mặt vẫn còn bầm tím, nhưng đã hết sưng rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Phong tỉnh lại.
Bác sĩ tới kiểm tra cho Tần Phong, nói là trước mắt anh không còn gì đáng lo nữa, hẳn là ngày hôm nay sẽ tỉnh lại, nhưng sau này không nên làm việc vất vả, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới khỏe lại được.
Giang Mộ Tuyết lần lượt đáp lời.
Lúc mở mắt ra, người anh như muốn tan ra thành từng mảnh, đầu óc cũng vô cùng choáng váng.
Anh nhìn xung quanh mới biết mình đang ở trong bệnh viện, cũng nhớ ra rằng tối qua mình đánh nhau với Vincent. Ai ngờ Vincent lại là người luyện võ, anh không đánh thắng được.

Ăn rồi.


Ồ.

Một lát sau, anh cảm thấy khát, khó khăn quay đầu nhìn sang chiếc giường dành cho người trông coi bệnh nhân ở bên cạnh.
Anh những tưởng mình sẽ nhìn thấy Tiểu Hoa, ai ngờ lại là Giang Mộ Tuyết.
Anh ta đứng lên:
Vậy tôi đi trước đây.


Ừm.

Anh giãy giụa ngồi dậy, vừa đi dép vào thì Giang Mộ Tuyết trở về.
Thấy anh ngồi trên mép giường, không hiểu sao trong lòng cô lại bùng lên ngọn lửa:
Anh lại định làm gì thế hả? Thấy mình sống lâu quá à?!

Tần Phong vội vàng rụt về:
Anh còn tưởng là... tưởng là em không quay lại nữa.

Giang Mộ Tuyết chẳng buồn nói chuyện. Anh tưởng này anh tưởng nọ, toàn tự tưởng tượng ra thôi!
Nghĩ đến đây, Tần Phong cảm thấy thất bại, nhất định Giang Mộ Tuyết sẽ cảm thấy anh vừa thô lỗ lại vừa vô dụng nữa.
Nghĩ vậy, trái tim Tần Phong lại nhói đau.
Giang Mộ Tuyết không nói gì nữa, cô ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi cô đi, Tần Phong đợi mười mấy phút mà không thấy cô về, trong lòng lại bắt đầu sốt sắng.
Thấy anh thở hồng hộc, Giang Mộ Tuyết đành phải đi tới cạnh giường đỡ anh:
Để em dìu anh.

Sau một hồi vật vã, rốt cuộc Tần Phong cũng ngồi dậy được. Giang Mộ Tuyết lấy dép lê cho anh, dìu anh đi vào phòng vệ sinh.
Tần Phong chậm rãi ăn hết bữa sáng.

Tiểu Tuyết, em có nhìn thấy điện thoại của anh đâu không?

Giang Mộ Tuyết quay đầu lại:
Anh gấp cái gì hả? Em chỉ đi mua bữa sáng thôi.

Tần Phong thở phào một hơi:
Anh chỉ... anh chỉ tưởng là em định đi.

Hồ Trạch Phi một hơi nói hết những lời đó. Anh ta cũng không biết vì sao mình lại nói được nhiều như thế. Chắc là bởi vì đã kiềm chế quá lâu rồi, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được nơi để trút ra. Ngay cả anh ta còn đè nén đến vậy, khỏi phải nghĩ Tần Phong còn đè nén đến mức nào. Thế nên Tần Phong mới phớt lờ tình trạng sức khỏe của mình, như một sợi dây kéo căng, đến tận khi Giang Mộ Tuyết xuất hiện mới đổ gục.

Cô Giang, xin lỗi vì đã nói nhiều như thế, nếu cô không tin...

Cô đi tới cạnh giường, hạ chiếc bàn nhỏ xuống, đặt bữa sáng lên bàn:
Mau ăn đi.


Tiểu Tuyết, em đã ăn chưa?

Đến khi quay lại giường, Giang Mộ Tuyết hỏi:
Anh có muốn ăn gì không?


Có.

Giang Mộ Tuyết xoay người đi ra ngoài.

Tiểu Tuyết, em đi đâu vậy?
Tần Phong vội vàng bật dậy, suýt thì ngã từ trên giường xuống.
Giang Mộ Tuyết khẽ cựa mình, Tần Phong vội vàng nhắm mắt lại.
Cô mở mắt ra, thấy Tần Phong vẫn đang hôn mê, bèn đứng lên vươn vai một cái rồi đi gọi bác sĩ.

Dù sao cũng là do bạn tôi đánh anh ta bị thương.

Nụ cười của Hồ Trạch Phi cứng đờ lại. Thôi, Giang Mộ Tuyết ở lại trông nom Tần Phong đã là tốt lắm rồi.
Cô đang ngồi trên giường, một tay chống vào cái chăn ở đầu giường, nhắm mắt ngủ say.
Giây phút ấy, Tần Phong cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.
Một lát sau, Tần Phong cẩn thận quan sát sắc mặt của Giang Mộ Tuyết:
Tiểu Tuyết, anh muốn đi vệ sinh...

Kỳ thực Tần Phong không muốn nói, nhưng anh thật sự không nhịn được nữa, dù sao cũng nhịn từ lúc tỉnh lại đến giờ rồi. Anh rất sợ mình nói sai câu nào làm Giang Mộ Tuyết không vui rồi bỏ đi mất.

Anh cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi.
Giang Mộ Tuyết ngắt lời anh ta.
Hồ Trạch Phi đánh mắt nhìn Tần Phong:
Vậy Tổng Giám đốc Tần.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.