Chương 979: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (8.1)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 958 chữ
- 2022-02-19 09:41:13
Đến giờ ăn trưa, Giang Mộ Tuyết lại đi ra ngoài mua đồ ăn. Cô xuống nhà ăn ở tầng dưới, gọi mấy món ăn rồi bảo nhân viên p8hục vụ đóng gói lại. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Tân Dịch gọi tới, nói là muốn dẫn Tiểu Hoa và Tiể3u Việt tới bệnh viện thăm Tần Phong.
Giang Mộ Tuyết ngẫm nghĩ nhưng không ngăn cản.
Về đến phòng bệnh, Tầ9n Phong đang cúi đầu xem điện thoại. Thấy Giang Mộ Tuyết vào, anh vội vàng ném nó sang một bên.
Tiểu Tuyết.
Tần6 Phong gọi một tiếng.
Giang Mộ Tuyết không trả lời, trực tiếp đặt hộp cơm tới trước mặt anh.
Trong mắt Giang Lệnh Việt bỗng lóe lên tia sáng:
Có thể kiếm được bản gốc lúc đầu không?
Tần Phong mỉm cười:
Bản gốc đang được trưng bày trong bảo tàng, lấy nó ra hơi khó. Lần sau có thời gian bố có thể dẫn con đi.
Ồ...
Giang Lệnh Việt hơi thất vọng.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn anh.
Giang Lệnh Việt cũng quay sang, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bố ruột của mình.
Kể từ khi Giang Lệnh Việt bước vào là Tần Phong đã quan sát cậu bé rồi.
Tiểu Tuyết, em đã ăn chưa, có cần...
Ăn rồi!
Giang Mộ Tuyết bắt đầu thấy phiền. Mấy năm không gặp, sao người này lải nhải nhiều thế?!
Giang Mộ Tuyết không vạch trần, cô quay sang nhìn Giang Lệnh Việt ở đằng sau:
Ai lại chọc con không vui thế hả?
Giang Lệnh Việt đút tay trong túi, biểu cảm rất chi là ngầu:
Hôm nay cậu lại mua một đống sách trẻ em cực kỳ thiểu năng cho con.
Khóe môi Tân Dịch giật giật:
Cháu là một đứa nhóc, cậu không mua sách trẻ em, lẽ nào lại mua sách người lớn cho cháu?
Mua bừa cũng là những món anh thích.
...
Lâu lắm rồi Tần Phong không cảm thấy đồ ăn có sức hấp dẫn như vậy, anh cầm đũa lên.
Tần Phong mở5 ra, phát hiện ra trong đó toàn là món mà anh thích ăn.
Anh mừng rơn, vui vẻ như một đứa trẻ:
Tiểu Tuyết, toàn những món anh thích ăn!
Giang Mộ Tuyết lạnh lùng đáp:
Mua bừa thôi.
Vừa nói xong là cậu lập tức ăn ngay một cái tát của Giang Mộ Tuyết:
Lại dạy hư con trai chị rồi.
Tân Dịch ôm lấy cánh tay mình:
Chị Tiểu Tuyết, chị nói lý hơn chút có được không? Tại con trai chị khó chiều quá đấy chứ!
Con thích đọc sách gì?
Tần Phong ở bên cạnh đột nhiên mở miệng.
Giang Mộ Tuyết kéo cô ra:
Tiểu Hoa, có phải tối qua con lại bướng bỉnh không chịu đi ngủ không?
Giang Tiểu Hoa rất tinh nghịch, tối nào cũng phải quậy một trận rồi mới đi ngủ.
Không đâu, Tiểu Hoa ngoan lắm.
Giang Tiểu Hoa cúi đầu nói một câu, nhưng động tác cắn môi đầy thấp thỏm đã bán đứng cô bé.
Đợi đến khi Tần Phong ăn cơm xong, Giang Mộ Tuyết mới đặt điện thoại xuống, đứng lên thu dọn hộp cơm.
Vừa vứt rác đi thì Tân Dịch cũng dẫn Tiểu Hoa và Tiểu Việt tới.
Mẹ ơi!
Giang Tiểu Hoa chạy xộc tới trước mặt Giang Mộ Tuyết, ôm lấy chân cô.
Ngay cả anh cũng không khỏi cảm thán, nhóc này giống hệt anh lúc nhỏ.
Tần Phong rất khó hình dung tâm trạng của mình lúc này, vừa thấy thật thần kỳ, vừa cảm thấy kích động.
Hai bố con nhìn nhau vài giây đồng hồ.
Sau khi tới nước N, chất lượng cuộc sống của cô không tệ, cũng không thiếu tiền. Chỉ có khoảng thời gian đầu, vì mang thai hai đứa nên hơi vất vả, ngoài ra thì không gặp khó khăn trắc trở gì.
Cô không biết Tư Mộc Trạch đã dùng cách gì để xóa bỏ tung tích của cô. Tóm lại, mấy năm nay cuộc sống của cô rất yên ổn.
Tần Phong len lén nhìn sang, thấy cô đang nghiêm túc cúi đầu xuống, đoán là cô đang làm việc. Chỉ có điều anh không biết cô làm việc gì, cũng không dám hỏi cô.
Tần Phong hiểu tính cô, anh không dám lên tiếng nữa, cúi đầu chăm chú ăn cơm.
Giang Mộ Tuyết ngồi xuống bên cạnh, lấy điện thoại ra rồi ấn vào một bức ảnh, cẩn thận ngắm nghía.
Mấy năm qua cô ở nước ngoài, công việc là giám định đồ vật. Cô thường xuyên có mặt ở các buổi đấu giá lớn, tìm kiếm những thứ đồ có giá trị cho người mua. Bởi vì công việc ấy, cô mới quen biết Vincent.
Có Nhật Ký Sùng Văn không?
Giang Lệnh Việt mở miệng.
Tần Phong sửng sốt. Nhật Ký Sùng Văn là sách mà một chuyên gia văn học nổi tiếng viết để truyền cho học trò của mình. Những thứ được nhắc tới trong đó rất thâm sâu, một đứa trẻ năm tuổi đâu thể hiểu được? Nhưng lúc ấy, Tần Phong không nói thêm gì cả.
Con muốn bản gốc hay bản chép lại của người khác.
Không sao, bây giờ bố cháu không tiện đi lại, để ngày mai cậu dẫn cháu đi.
Tân Dịch xung phong nhận việc.
Tần Phong liếc nhìn cậu:
Nhật Ký Sùng Văn là báu vật giữ nhà của bảo tàng Viễn Sơn, hơn nữa sách vở khó bảo quản, mấy thứ bày bên ngoài chỉ là đồ giả thôi, cậu có đi cũng không được nhìn thấy hàng thật.
Tân Dịch không mấy để ý:
Chẳng lẽ anh thì được nhìn thấy hàng thật sao?
Được.
Giang Lệnh Việt bắt đầu nhìn Tần Phong bằng một ánh mắt khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.