Chương 981: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (9)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1463 chữ
- 2022-02-19 09:41:13
Đọc tin nhắn ấy, Tần Phong thộn mặt ra.
Anh tưởng rằng cô đã trông chừng anh một đêm thì chắc là không còn ghét anh đế8n thế nữa.
Nhưng đọc tin nhắn này, anh lại cảm thấy chẳng có gì thay đổi cả.
Vẫn giống như trước kia, bà ấy nhiệt tình gọi anh.
Bờ môi Tần Phong mấp máy, cuối cùng đi tới cạnh bà ấy rồi ngồi xuống.
Tằng Tụng Hoa vừa chỉnh sửa lại lọ hoa vừa hỏi:
Gần đây công việc của cháu có bận lắm không?
Một buổi chiều khá bình yên.
Tần Phong đẩy cửa đi vào.
Tằng Tụng Hoa đeo cặp kính lão gọng bạc, đang ưu nhã ngồi trên chiếc ghế dựa mềm mại bên cạnh bàn trà. Trên bàn bày hoa lá, bà ấy đang cắm một bông hoa ly vào trong lọ.
Anh liều mạng đánh nhau với tình địch, nếu chết thì cũng có thể coi là tai nạn lao động, tôi chả dám để anh vất vả nữa.
Tần Phong không nói gì.
Giang Mộ Tuyết gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Trường, nói anh cần nghỉ ngơi, vậy nên tôi bị đuổi đi làm.
Tần Phong ngước mắt nhìn Hồ Trạch Phi.
Tổng Giám đốc Lục đã về Lục Đạt làm việc rồi.
Lục Chi Cửu về Lục Đạt?
Một tuần cứ thế trôi qua, cuối cùng bác sĩ cũng báo là Tần Phong có thể ra viện được rồi, nhưng khoảng thời gian tới anh vẫn phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Hồ Trạch Phi đi lấy thuốc mà bác sĩ kê cho Tần Phong, sau đó hai người rời khỏi bệnh viện.
Đến khi vào trong xe, Tần Phong mở miệng:
Chiều nay về thành phố Vân.
Tần Phong mở miệng.
[Tiểu Tuyết, anh sẽ chú ý nghỉ ngơi.]
Đợi mãi mà không thấy Giang Mộ Tuyết trả lời, Tần Phong lại thấy lưu luyến. Lần đầu tiên anh không nỡ rời khỏi thành phố Cẩm như thế, chỉ có điều ở thành phố Vân còn một số chuyện anh nhất định phải giải quyết.
Sau khi máy bay hạ cánh, Tần Phong tới biệt thự của Tần Minh Thâm. Biết hôm nay anh về, hai vị trưởng bối đều đang chờ anh.
Bà cụ nhìn anh:
Có phải Tiểu Tuyết vẫn không chịu tha thứ cho anh không?
Tần Phong im như thóc.
Bà cụ thiếu điều tự tay dạy cho anh một bài học:
Anh xem anh đấy, toàn làm chuyện gì thế hả?! Năm đó Tiểu Tuyết mang thai, anh còn để con bé đau lòng bỏ đi... Anh xem cái nhà này biến thành thế nào rồi hả? Sao tôi lại có đứa cháu trai nhẫn tâm như anh cơ chứ!
Đâu chỉ là lâu, sắp hai năm rồi ấy chứ. Vào ngày, lễ bà cụ và ông Hai tới mà còn không thấy Tần Phong đi theo.
Ừm, thím Lâm, vợ chồng bác Cả có nhà không?
Có có, để tôi đi nói cho bọn họ biết.
Lúc ra ngoài, Tần Phong vẫn còn đứng trong phòng khách.
Tần Minh Thâm đi tới trước mặt anh, vươn tay ra vỗ vai anh:
Bà con mong ngóng hai đứa trẻ quá thôi, con thông cảm cho bà một chút.
Con biết.
Tần Phong ngỡ ngàng, Giang Mộ Tuyết gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Trường?
Có nghĩa là cô vẫn quan tâm đến anh!
Sau này không đánh thắng được thì đừng có làm bừa, tôi mất mặt thay anh luôn đấy.
Nghe thấy có người vào phòng, Tằng Tụng Hoa còn tưởng là thím Lâm nên không ngẩng đầu lên.
Bác gái.
Đến tận khi Tần Phong lên tiếng gọi, Tằng Tụng Hoa sửng sốt một lát rồi mới quay đầu lại.
Tổng Giám đốc Tần, tới sân bay rồi.
Hồ Trạch Phi nhắc nhở.
Tần Phong hoàn hồn lại, tâm trạng có vẻ rất tốt:
Ừm, đi thôi.
Trước khi lên máy bay, Tần Phong gửi tin nhắn cho Giang Mộ Tuyết: [Tiểu Tuyết, anh về thành phố Vân đây.]
Hồ Trạch Phi cứng đờ người lại. Anh ta nhìn theo bóng lưng của Tần Phong, cuối cùng cất bước đi ra ngoài.
Trong mấy ngày sau, Tần Phong vẫn nằm viện, nhưng Giang Mộ Tuyết không tới lần nào nữa.
Hồ Trạch Phi biết tâm trạng của anh không tốt, nhưng không dám hỏi gì cả.
Bà ấy còn tưởng là mình nhìn nhầm, giơ tay lên đẩy gọng kính lão:
Tiểu Phong?
Vâng, là cháu.
Tằng Tụng Hoa nở nụ cười:
Tiểu Phong, lâu lắm rồi cháu không tới. Tới đây ngồi đi.
Nghe quản gia nói Tần Phong về rồi, bà cụ chỉ muốn chạy thẳng ra cổng. Thấy chỉ có một mình anh, bà nhìn trái rồi lại ngó phải:
Tiểu Tuyết đâu? Cả Tiểu Hoa và Tiểu Việt nữa?
Tần Minh Thâm đã gửi ảnh của Tiểu Hoa và Tiểu Việt cho bà cụ rồi, vậy nên mấy ngày qua, gần như lúc nào bà cụ cũng ôm ảnh đi ngủ. Vốn tưởng rằng duyên phận giữa nhà họ Tần và nhà họ Giang sẽ chấm dứt như thế, nào ngờ ông trời còn tặng bà bất ngờ lớn đến vậy.
Tần Phong mím môi:
Bà nội, chỉ có một mình cháu về thôi.
Thím Lâm đang định lên gọi Tằng Tụng Hoa thì lại bị Tần Phong gọi lại:
Không cần đâu thím Lâm, để tự tôi đi lên.
À, được, bà Cả đang cắm hoa trong phòng trà.
Tần Phong đi lên lầu hai, tới cửa phòng trà, nghe thấy tiếng nhạc du dương vọng ra từ bên trong.
Vâng, cháu biết.
Rốt cuộc Tần Phong cũng đáp lời.
Bà cụ còn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị Tần Minh Thâm ngăn lại.
Tần Minh Thâm đưa bà cụ về phòng trước.
Hồ Trạch Phi quay đầu nhìn anh:
Tổng Giám đốc Tần, bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tần Phong ngoảnh mặt làm ngơ:
Chuyển hết những tài liệu cần xét duyệt của Lục Đạt cho tôi.
Tổng Giám đốc Tần, anh không cần xử lý văn kiện của Tập đoàn Lục Đạt nữa đâu.
Dứt lời, Lục Chi Cửu tắt máy luôn.
Bị Lục Chi Cửu nói kháy, Tần Phong không những không thấy xấu hổ, ngược lại còn thấy ấm lòng.
Hồ Trạch Phi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Tần Phong vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại, đang cười như một thằng ngốc...
Vừa nói, bà cụ vừa trào nước mắt.
Thấy bà quá kích động, Tần Minh Thâm chỉ có thể bước tới an ủi:
Mẹ đừng nhắc tới chuyện đó nữa, Tiểu Tuyết bình an trở về rồi, sau này vẫn còn nhiều thời gian mà.
Đời này tôi chỉ chấp nhận Tiểu Tuyết làm cháu dâu thôi, nếu anh không tìm được con bé về thì anh ở vậy đến hết đời cho tôi!
Cô bảo anh có chuyện gì cũng đừn3g đi tìm anh, ý là bảo anh đừng quấy rầy cô.
Thời khắc ấy, Tần Phong thật sự muốn gọi điện cho Giang Mộ Tuyết ngay lậ9p tức, hỏi xem vì sao cô như vậy mà còn tự tay chăm sóc anh.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn kìm nén, bởi vì anh không d6ám chọc giận Giang Mộ Tuyết. Anh sợ cái cảm giác vụt mất ấy lắm rồi.
Tần Phong như một người đang phải nằm im giữa ch5ốn đồng không mông quạnh, để mặc hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé mình.
Tổng Giám đốc Tần.
Tần Phong mở mắt ra, Hồ Trạch Phi đứng trong phòng bệnh.
Tần Phong cảm thấy khó hiểu, anh lấy điện thoại ra.
Tổng Giám đốc Lục, sao chú lại về Lục Đạt vậy?
Vốn dĩ theo kế hoạch, bọn họ sẽ tìm người tiếp quản, anh sẽ từ từ dứt ra.
Anh lại nhắm mắt lại:
Sao cậu lại tới đây?
Cô Giang bảo tôi tới.
Tần Phong trở mình:
Cút ra ngoài đi.
Tiểu Phong, nếu rảnh thì đi thăm vợ chồng bác Cả đi.
Tần Minh Thâm nói.
Vâng, con cũng đang định đi đây.
Dứt lời, Tần Phong xoay người đi ra ngoài.
Một tiếng sau, Tần Phong tới khu biệt thự Giang Cảnh.
Kể từ khi Tập đoàn Giang Lăng thu mua Tần Chính, Tần Phong chưa một lần tới nơi này.
Người mở cửa vẫn là thím Lâm. Nhìn thấy Tần Phong, bà ấy hơi ngạc nhiên:
Cậu Hai, lâu lắm rồi không thấy cậu tới.
Cũng bình thường ạ.
Thảo nào cháu lại tới đây.
Tần Phong không nói gì, anh không biết có phải Tằng Tụng Hoa đang châm chọc mình hay không.
Xét theo một khía cạnh nào đó, anh đã cướp đi tất cả mọi thứ của con trai bà ấy.
Bác gái, Tiểu Tuyết về nước rồi.
Tằng Tụng Hoa sững người giây lát rồi nhanh chóng bình thường trở lại:
Về là tốt rồi.
Cô ấy còn sinh cho cháu hai đứa con, một đứa là Giang Lệnh Hoa, một đứa là Giang Lệnh Việt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.