Chương 982: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (10)


Trong lòng Tần Minh Thâm vẫn luôn oán trách Tần Phong.

Ông ta không thể chấp nhận được chuyện Tần Phong gài bẫy Tần Diệp chỉ8 vì muốn cướp đoạt Tần Chính, hại Tần Diệp mất hết ý chí, đến giờ vẫn chỉ như một cái xác không hồn.
Tằng Tụng Hoa cười nói:
Năm mẹ cháu qua đời, bà ấy đã giao cháu cho bác, kể từ lúc ấy là bác đã có hai đứa con trai rồi. Trên đời, làm gì có người mẹ nào trách con của mình? Tiểu Phong, đúng ra bác phải xin lỗi với cháu mới đúng. Bác không dạy dỗ Tần Diệp tử tế, vậy nên mới làm nó...

Tần Phong đứng lên, xoay lưng về phía Tằng Tụng Hoa:
Bác gái, bác đừng xin lỗi thay cho Tần Diệp.

Điều đáng sợ hơn hận là không còn yêu nữa.
Anh nhìn Tằng Tụng Hoa, trịnh trọng cúi người với bà ấy:
Cảm ơn bác, hôm khác cháu lại tới thăm bác sau.

Cô không nhịn được, văng một câu nói tục, sau đó tắt điện thoại ngay lập tức.
Tần Phong bất giác cong môi, rõ ràng Giang Mộ Tuyết vừa nói tục, nhưng anh lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Trong căn phòng lờ mờ tối tăm, bầu không khí mập mờ lan tỏa.
Trên chiếc ghế xô pha dài, một cặp nam nữ đang quấn lấy nhau.
Tần Phong nhìn Tần Min3h Hào, đang định mở miệng thì Tằng Tụng Hoa lại lên tiếng trước:
Tôi gọi thằng bé tới đấy.

Tần Minh Hào trợn mắt:
Bà gọi9 cậu ta tới làm gì? Lẽ nào bà không biết vì cậu ta nên Tần Diệp mới biến thành như thế này sao?


Tới thẳng đó đi.


Vâng.

Lúc ấy, Tần Phong còn thể hiện sự yếu ớt của mình trước mặt bà ấy, nói rằng anh nhớ mẹ.
Bà ấy hiểu con người Tần Phong, cũng bởi vì thế nên mới biết Tần Diệp và Diệp Linh Khê đã làm tổn thương anh nặng nề thế nào.
Tằng Tụng Hoa thở dài một hơi:
Được rồi.


Tiểu Phong, đợi Tiểu Tuyết về thành phố Vân, cháu nhớ dẫn con bé tới ăn cơm đấy.

Hai mươi phút sau, hai người tới trước cửa một quán bar.
Biển hiệu ở cửa quán bar này cũ kỹ lắm rồi, gần như không nhìn ra được chữ viết trên đó.
Anh chưa bao giờ muốn người lớn trong nhà dính líu vào ân oán giữa mình và Tần Diệp.
Huống chi, những gì cần lấy từ Tần Diệp, anh đã lấy được hết rồi.
Tần Diệp đẩy người phụ nữ trong lòng ra, khi cặp mắt mông lung nhìn thấy người vừa vào phòng, anh ta lại kéo người phụ nữ vào lòng.
Một lát sau.
Tằng Tụng Hoa đứng lên:
T6ần Minh Hào, tôi không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng ít nhất tôi biết Tần Chính thua là bởi vì Tần Diệp ký thỏa thuận với Giang Lăn5g. Nó mang cả Tần Chính đi đánh cược, thua là thua, sao có thể đổ tội cho người khác được?

Tần Minh Hào không ngờ Tằng Tụng Hoa lại nói đỡ cho Tần Phong, ông ta tức mà không biết xả vào đâu, giơ tay chỉ về phía Tần Phong:
Vậy sao bà không hỏi cậu ta? Nếu cậu ta không bày trò thì làm sao Tiểu Diệp lại thua trong vụ đánh cược đó?!

Vậy nên lần đầu tiên nhìn thấy Giang Mộ Tuyết, bà ấy đã biết cô là một người phù hợp với Tần Phong, cô rất giống với Tần Phong trước kia.
Cũng đơn thuần, chân thành, hết lòng với tình cảm.
Tần Phong bỗng nhớ lại lần đầu tiên dẫn Giang Mộ Tuyết tới ăn cơm.
Cô đứng cạnh anh, ôm chặt cánh tay anh, hồi hộp như một đứa trẻ vừa thi trượt.
Đợi một lát, người ở bên kia gửi một địa chỉ tới.

Đang uống rượu trong một quán bar.


Hiện giờ Tần Diệp đang ở đâu?
Tần Phong hỏi.
Hồ Trạch Phi quay đầu nhìn anh:
Tổng Giám đốc Tần muốn gặp anh ta à?

Nghĩ tới thái độ của Tần Minh Hào vừa rồi, Tằng Tụng Hoa không giữ anh lại nữa.
Tần Phong vừa ra khỏi khu biệt thự Giang Cảnh là chuông điện thoại vang lên.

Ừm.

Hồ Trạch Phi lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Sau khi Tần Minh Hào đi, Tằng Tụng Hoa quay đầu nhìn Tần Phong:
Bác Cả cháu chưa nghĩ thông thôi, lâu dần là sẽ hết.


Bác gái không trách cháu sao?


Anh im lặng là ý gì hả?


Tiểu Tuyết, vừa rồi em nói là bố và bà nội à?
Nghe giọng của Tần Phong có vẻ rất vui.

Tần Phong, anh có ý gì hả? Định dùng lại cái trò lúc trước sao?

Tần Phong nhíu mày lại:
Tiểu Tuyết, anh không hiểu.

Thế là anh lại gửi một tin nhắn cho cô.
[Tiểu Tuyết, anh không biết bố gọi điện thoại cho em.]
Hồ Trạch Phi dẫn Tần Phong vào trong, mùi rượu xen lẫn mùi thuốc lá ập vào mặt.
Quán bar khá đắt khách, dù đang là ban ngày cũng có không ít người tới mua say, nam nữ đủ cả. Tần Phong chỉ liếc qua cũng biết đó toàn là những kẻ chẳng ra gì, sống dưới đáy xã hội.
[Cút!]
Tần Phong cười khẽ một tiếng, cất điện thoại đi rồi vào trong xe.

Đối với tôi, cả hai đứa đều họ Tần, đều là con của tôi.

Từ nãy cho đến giờ, Tần Phong luôn rất bình tĩnh. Mấy năm nay anh bị mắng nhiều rồi, mấy lời bình thường như thế này chẳng có lực sát thương gì với anh. Nhưng câu nói này của Tằng Tụng Hoa lại tác động mạnh tới nỗi lòng của anh.

Khụ khụ...
Hồ Trạch Phi ho một tiếng.
Đối phương dừng lại.
Giang Mộ Tuyết thộn mặt ra mất mấy giây.

Đậu!

Hai người lên tầng hai, vào một phòng riêng gần nhất. Có hai người đàn ông lực lưỡng đứng ở cửa, nhìn thấy Hồ Trạch Phi tới, cả hai cung kính gọi một tiếng
anh Hồ
.
Hồ Trạch Phi gật đầu, vươn tay mở cửa ra.
Anh không ngờ Tằng Tụng Hoa lại coi anh như con.
Tần Minh Hào tức đến mức không nói lên lời, đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại.
Anh hiểu rõ những nơi như thế này, bởi vì chính anh cũng từng là một trong số đó.
Chẳng qua nơi này là thành phố Vân, mà lúc ấy, anh đang ở nước M.

Nhưng cô ấy hận cháu.
Tần Phong mở miệng, đôi mắt buồn bã thê lương.
Tằng Tụng Hoa nhìn Tần Phong, đôi mắt bà ấy nóng lên. Đã quá lâu rồi bà ấy không thấy Tần Phong như vậy.
Anh không ngờ Giang Mộ Tuyết lại gọi điện thoại cho mình.
Vừa bắt máy, đầu bên kia vang lên lời chất vấn của Giang Mộ Tuyết.

Đó cũng là bởi vì Tần Diệp kém cỏi hơn người ta.

Tần Minh Hào tức đến mức muốn ngất xỉu:
Tằng Tụng Hoa, bà phân biệt rõ đi, con bà là Tần Diệp, không phải Tần Phong!


Thằng bé ngốc, hận không là gì đâu, yêu mới là quan trọng nhất.

Giây phút ấy, Tần Phong loáng thoáng hiểu ra điều gì đó.
Thấy anh giả vờ ngớ ngẩn, Giang Mộ Tuyết càng thêm nổi giận:
Không phải anh bảo bố gọi điện thoại cho tôi sao? Tôi đã nói rồi, anh là bố của Tiểu Hoa và Tiểu Việt, nếu anh muốn chúng gặp người lớn trong nhà họ Tần thì có thể nói thẳng với tôi, tôi sẽ để bọn trẻ về nhà với anh. Động một tí là anh lại lôi bố với bà nội ra, thấy vui lắm hả? Lúc trước anh cũng dùng danh nghĩa của bà nội để lừa tôi, anh tưởng rằng tôi vẫn mắc lừa chắc?!

Giang Mộ Tuyết kích động mắng một trận, chờ mãi mà không thấy đầu bên kia đáp lại.

Anh có muốn gặp Diệp Linh Khê không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.