Chương 991: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (15.2)


Tần Phong nhìn theo bóng dáng nho nhỏ của cậu:
Tiểu Việt, hiện tại bố chỉ thích mẹ con.


Giang Lệnh Việt dừng lại một chút:8
Ừm, con biết, bố nghỉ ngơi sớm đi ạ.


Tần Phong đứng ngây ra tại chỗ. Có một giây phút nào đó, anh còn tưởng là mình nghe3 nhầm.
Tần Phong nhìn hai đứa nhóc, cười nói:
Được, bố ăn với các con.

Bố con họ ăn bánh xong, chuyến bay của Giang Mộ Tuyết cũng hạ cánh.
Tần Phong dẫn Tiểu Hoa và Tiểu Việt tới cửa đón máy bay.
Anh nhìn đồng hồ, nếu máy bay hạ cánh đúng giờ thì phải tầm bốn tiếng nữa Giang Mộ Tuyết mới tới nước N.
Anh đặt báo thức, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Lúc anh tỉnh giấc, chuông báo thức vẫn chưa reo. Giấc ngủ này chỉ kéo dài ba tiếng rưỡi, anh cũng không biết vì sao mình có thể tỉnh lại vào lúc này nữa.
Anh mở xem trạng thái chuyến bay của Giang Mộ Tuyết, sau đó chờ đến tận lúc hạ cánh.
[Tiểu Tuyết, em tới nơi chưa?]
Tần Phong gửi tin nhắn đi, nhưng chờ rất lâu mà không thấy nhắn lại.

Mồ hôi ở lòng bàn tay bố sắp làm ướt tay áo của Tiểu Hoa rồi.

Tần Phong cúi đầu xuống, quả nhiên thấy bàn tay đang dắt Tiểu Hoa đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Anh vội vàng buông cô bé ra, lấy một tờ giấy trong túi ra lau tay cho cô bé.
Bây giờ có thêm một Tần Phong rảnh rỗi không kém gì anh, lại cũng là phận vú em, hai người có tiếng nói chung, thế nên anh đành nhịn Giang Lệnh Việt.
Cứ thế, hai ông bố dẫn ba đứa trẻ đi chơi hầu hết mọi ngóc ngách của thành phố Vân.
Ngày nào Tần Phong cũng
báo cáo
lại với Giang Mộ Tuyết về hành trình ngày hôm nay của bọn họ, ví dụ như đi đâu, ăn gì, có chuyện gì thú vị, cứ như viết nhật ký.
Rốt cuộc cũng được gặp mẹ, Giang Tiểu Hoa hưng phấn vô cùng, Giang Lệnh Việt vẫn lạnh lùng như cũ, Tần Phong khá là bình tĩnh.
Ba bố con vào một nhà hàng ở sân bay. Tần Phong đã làm xong bữa tối rồi, nhưng chuyến bay của Giang Mộ Tuyết là vào bảy giờ tối, anh sợ hai đứa nhóc đói nên đã gọi một ít đồ ăn cho chúng.
Giang Lệnh Việt xúc một miếng bánh, nhìn về phía Tần Phong. Anh cứ nhìn điện thoại không rời mắt, cậu bé biết anh đang xem trạng thái chuyến bay của Giang Mộ Tuyết:
Bố không ăn à?

Có lúc Giang Mộ Tuyết nhắn lại, nhưng cũng có lúc không trả lời, bởi vì thật sự là cô rất bận.
Vương miện mà cô duyệt vô cớ bị mua mất, tìm vài ngày mà không tìm được thứ nào khác làm khách hài lòng. Chuyện mua bán phải tùy duyên, nhất là với những người mua đồ đấu giá về sưu tầm như bọn họ. Nhưng có thể là do không cam lòng khi đồ mình thích bị người khác giành mất, khách của cô cứ nằng nặc phải mua bằng được chiếc vương miện ấy. Giang Mộ Tuyết và Joanna sắp phát điên luôn rồi.
Rốt cuộc đến ngày thứ năm, bọn họ tìm được một chiếc vương miện khác, giá trị và ý nghĩa lịch sử đều hơn chiếc lúc đầu, khách mới miễn cưỡng chấp nhận.
Buổi đấu giá chiếc vương miện ấy trùng hợp được tổ chức ở nước N, Giang Mộ Tuyết đã mua vé máy bay trước, đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc là sẽ về nước luôn. Cô chưa bao giờ rời xa Giang Tiểu Hoa và Giang Lệnh Việt lâu như thế.
Thế nên, vừa mua vé máy bay xong là cô gửi tin nhắn cho Tần Phong, bảo anh dẫn hai đứa nhóc tới sân bay đón cô.
Đến ngày Giang Mộ Tuyết về nước, Tần Phong dẫn Giang Tiểu Hoa và Giang Lệnh Việt tới sân bay từ sớm.
Vừa rồi con anh gọi anh là bố! Khoảnh khắc ấy, anh không nhịn được nghẹn ngào.
Tần Phong vật vã mãi mới dỗ đ9ược Tiểu Hoa đi ngủ. May mà Giang Lệnh Việt nghe lời, nếu không anh sẽ mệt chết mất. Anh cũng từng nghĩ là nuôi con rất vất vả, như6ng không ngờ lại vất vả đến thế. Nghĩ tới chuyện Giang Mộ Tuyết một mình nuôi con suốt năm năm trời, anh lại bắt đầu đau lòng.
5
Kiếp này, anh thật sự không thể trả hết những gì mình nợ Giang Mộ Tuyết. Nhưng không sao, kiếp này không đủ thì còn có kiếp sau, kiếp sau nữa.
Về đến phòng mình, Tần Phong tắm rửa rồi lên giường.
Tần Phong ngẩng đầu lên:
Bố không đói, đợi mẹ con về rồi ăn.


Con và Tiểu Hoa không ăn hết, bố cũng ăn một ít đi.
Vừa nói, cậu bé vừa xúc một chiếc bánh, cho vào bát Tần Phong.
Thấy Giang Lệnh Việt xúc bánh cho Tần Phong, Giang Tiểu Hoa cũng xúc cho anh một miếng bánh đậu đỏ:
Bố ăn mau lên, không ăn là đói đấy!


Còn chuyện gì nữa không?
Giang Mộ Tuyết không nhịn được mở miệng.

Không... hết rồi.


Mấy ngày tới tôi bận lắm, nếu không có chuyện gì thì gửi tin nhắn đi.

Lần này, anh đặt điện thoại xuống, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Thoắt cái đã qua vài ngày.
Tần Phong đưa Giang Tiểu Hoa và Giang Lệnh Việt đi làm quen với thành phố Vân, còn thường xuyên tới tìm Diệp Lăng Nam. Hôm nay đi ăn cơm, ngày mai đi chơi ở
Thế giới dưới đáy biển
, ngày kia lại tới sông Mịch câu cá. Mặc dù Diệp Lăng Nam rất khó chịu với Giang Lệnh Việt, nhưng lại thích Giang Tiểu Hoa, hơn nữa Lục Chi Vũ cũng đang chuẩn bị cho buổi họp báo công bố sản phẩm mới, gần đây không có thời gian dành cho anh, vậy nên anh rất rảnh.

Được.


Vậy tôi tắt máy đây, trợ lý đang gọi tôi.


Được.

Không bao lâu sau, các hành khách bắt đầu đi ra. Ba người đứng trong đám đông, dáo dác nhìn quanh.

Bố kích động quá rồi đấy.
Giang Lệnh Việt nhắc nhở.
Tần Phong bày ra vẻ mặt bình tĩnh:
Có hả?


Cửa ra xa nhất ở sân bay thành phố Vân cách cửa đón máy bay bốn mươi phút, chờ một lát nữa.

Mấy năm qua Tần Phong đã đi quá nhiều rồi, vậy nên hiểu rõ về sân bay thành phố Vân.
Nhưng hai mươi phút sau, bọn họ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Giang Mộ Tuyết.
Anh bèn gọi điện thoại thẳng cho cô, chuông điện thoại đổ một lúc lâu mới được kết nối.

Tiểu Tuyết, em tới chưa?


Tới rồi.

Giang Lệnh Việt lẳng lặng đứng nhìn. Mấy ngày trôi qua, cậu bé cảm thấy ông bố này cũng đáng tin lắm. Ít nhất thì cậu thấy Tần Phong thật lòng với Giang Mộ Tuyết và bọn họ.
Ba người chờ nửa tiếng ở cửa đón máy bay mà không thấy Giang Mộ Tuyết đi ra.
Giang Lệnh Việt bắt đầu sốt ruột:
Sao mẹ lâu thế!

Nghe tiếng tắt máy tút tút vọng ra, Tần Phong mới đặt điện thoại xuống.
Một lúc lâu sau, điện thoại rung lên, Giang Mộ Tuyết gửi tin nhắn tới.
[Bên anh đang là nửa đêm à? Ngủ sớm đi.]

Bố, bố có chắc là không nhớ lầm chuyến bay của mẹ không?

Tần Phong mím môi, lấy điện thoại ra gọi cho Hồ Trạch Phi.

Kiểm tra lại xem Giang Mộ Tuyết có lên chuyến bay NR7845 không.

Tần Phong mừng rơn, đang định nhắn lại thì Giang Mộ Tuyết đã gửi một tin nhắn nữa tới.
[Tin này khỏi cần trả lời.]
Tần Phong thở dài một hơi, chỉ có thể xóa tin nhắn vừa soạn đi.
Nghe được giọng nói của cô, Tần Phong mới yên tâm.

Ừm.

Trong điện thoại yên tĩnh một lúc.

Là chuyến bay quốc tế à?



Ừm.



Chắc phải mất một lúc đấy ạ.



Bao lâu?



Nửa tiếng.



Được, dò xong thì gọi cho tôi.


Nửa tiếng sau, Hồ Trạch Phi gọi lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.