Chương 990: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (15.1)


Cô nhìn thông tin cuộc gọi trên màn hình, xoay người đi bắt máy. Đến khi quay về, sắc mặt cô còn khó coi hơn vừa rồi.


Tân Dịch, đưa chị 8tới sân bay ngay.



Em muốn đi đâu?
Tần Phong hỏi.

Mọi người trong nhà có thể trông được mà.
Dứt lời, anh kéo Giang Mộ Tuyết ra ngoài.
Lúc đi tới cạnh xe, Giang Mộ Tuyết mới đẩy anh ra:
Tần Phong, anh đừng làm bừa nữa được không? Tôi chỉ đi xử lý công việc, không phải là không trở về! Anh cảm thấy mình sống lâu quá nên mới ra sức giày vò như thế sao?!

Tần Phong mím môi không nói gì.
Giang Lệnh Việt nhíu mày, cậu bé nhớ tài hội họa của mẹ mình rất tệ.

Nhưng mẹ con khai bút, bố phụ trách phần còn lại.
Tần Phong bổ sung thêm.
Giang Lệnh Việt hừ một tiếng, cậu đã nói mà.

Tiểu Việt, đợi mẹ con về, bố sẽ bàn với mẹ, đưa con tới lớp năng khiếu.

Giang Lệnh Việt nhướng mày lên:
Lớp năng khiếu?


Ừm, đó là nơi bồi dưỡng những đứa trẻ có trí thông minh cao hơn bạn cùng lứa tuổi. Chú họ con cũng được học ở đó, con tới đó thì sẽ thoải mái hơn ở những ngôi trường bình thường.

Hai đứa trẻ thay dép xong, Giang Tiểu Hoa hưng phấn chạy vào trong, cô bé muốn xem căn nhà mới này của mình.
Giang Lệnh Việt đi tới trước bức tranh cúc họa mi, chắp tay sau lưng nhìn thật kỹ:
Chắc chắn không phải do mẹ vẽ.

Tần Phong đi tới cạnh cậu bé:
Bố và mẹ con cùng nhau vẽ đấy.

Lúc xe dừng lại, Giang Mộ Tuyết định mở cửa xuống xe thì lại bị Tần Phong kéo về.
Hơi thở nam tính ập tới...
Giang Mộ Tuyết ngây ra như phỗng.
Giang Mộ Tuyết vội vã hô lên:
Chẳng phải tôi đã đồng ý lần sau dẫn anh theo rồi sao!

Tần Phong ngồi vào ghế lái:
Anh đưa em tới sân bay.

Nói xong, anh nhanh chóng khởi động xe, lái vùn vụt tới sân bay.
Giang Mộ Tuyết lắc đầu:
Tôi phải tốn r6ất nhiều công sức mới kiếm được khách này, không muốn trì hoãn thời gian. Tân Dịch, em mau lên, bây giờ đi thì sẽ kịp chuyến bay tới thẳng nước 5N.

Tần Phong ngăn cô lại:
Để anh đi với em.


Không cần, Tiểu Hoa và Tiểu Việt cần có người trông nom.

Giang Mộ Tuyết nhìn anh:
Tôi phải về nước N, chuyện công việc.

Một3 vật phẩm đấu giá mà cô tìm cho khách lúc trước bị người khác mua mất. Trợ lý Joanna chuẩn bị mấy thứ khác nhưng người mua đều không vừa lòng, c9ô nhất định phải về xử lý.

Để mai rồi đi.
Tần Phong mở miệng, bây giờ đã muộn lắm rồi.
Tần Phong cũng rất tán thành với câu nói đó.
Giang Mộ Tuyết tới nước N, vốn bà cụ muốn giữ hai đứa bé ở lại nhà họ Tần, nhưng Tần Phong nhất quyết đòi dẫn bọn trẻ về.
Bà cụ nghĩ mấy năm nay Tần Phong cũng không được gần con, vậy nên không miễn cưỡng anh.
Tần Phong mỉm cười:
May mà con không theo gene mẹ.


Nhưng lúc vẽ bức tranh này, chú không yêu mẹ.

Tần Phong cứng đờ người lại. Anh nhìn Giang Lệnh Việt, Giang Lệnh Việt cũng nhìn anh.

Đừng lãng phí thời gian nữa, tôi vội lắm.

Vừa nói, Giang Mộ Tuyết vừa định đi vào gọi Tân Dịch, nhưng Tần Phong lại cầm lấy cổ tay cô.

Vậy lần sau sức khỏe anh tốt hơn, có phải em sẽ để anh đi cùng em không?


Chú họ?


Ừm, chú họ con là Lục Chi Cửu.


Vậy Lục Ương Ương là gì của chú ấy?


Vẽ rất chuyên nghiệp.
Giang Lệnh Việt đưa ra lời bình.
Tần Phong cúi đầu nhìn cậu bé:
Con hiểu tranh à?


Một ít ạ.

Giang Mộ Tuyết mất kiên nhẫn:
Ừm.

Tần Phong chợt nở nụ cười, trên mặt còn dán băng gạc, trông cứ ngơ ngơ.
Anh đẩy Giang Mộ Tuyết vào trong xe rồi đóng cửa xe lại.
Chết tiệt!
Giang Mộ Tuyết không kịp nghĩ gì khác, vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài.
Lúc đi tới cửa chính, suýt thì cô vấp ngã.
Đã rất lâu rồi, cô không hôn người đàn ông này.
Đến khi hoàn hồn lại, cô nhìn thấy đôi mắt không giấu được sự vui vẻ của Tần Phong.

Tiểu Tuyết, em mà không lên máy bay thì chỉ có thể chờ chuyến bay tiếp theo thôi.

Tần Phong thấy lạ vì cậu bé đột nhiên hỏi tới Lục Ương Ương, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp:
Chú ấy là cậu của Ương Ương.

Giang Lệnh Việt bỗng thấy đau tim. Nếu Lục Chi Cửu là chú họ của cậu, vậy Lục Ương Ương chẳng phải là họ hàng của cậu sao? Cậu hận những mối quan hệ họ hàng nhì nhằng như thế này!

Sao vậy? Có vấn đề gì sao?


Sau này mẹ cũng ở đây sao?

Tần Phong cười:
Ừm.

Tần Phong bế một đứa, cầm tay một đứa vào trong biệt thự. Anh đi tới khu vực huyền quan rồi bật đèn lên.
Tần Phong từng nghe nói có những đứa trẻ thông minh từ rất nhỏ, nhưng có vẻ như đứa con trai này của anh thông minh hơn hẳn bình thường.
Có con cái nhà ai mà lại đi đọc Nhật Ký Sùng Văn từ lúc năm tuổi không cơ chứ?
Nhưng bất kể thế nào, thằng bé cũng là con anh.
Tần Phong bất giác dùng cách trò chuyện của người lớn để nói chuyện với Giang Lệnh Việt.

Nếu sau này con muốn cưới Lục Ương Ương thì chú có giúp con không?

Tần Phong hóa đá luôn rồi, con anh mới năm tuổi thật sao?

Tần Phong, Tiểu Tuyết đâu?
Bà cụ Tần mở miệng hỏi.

Cô ấy sang nước N rồi.


Chẳng phải cháu đi cùng con bé sao?

Căn biệt thự vẫn giống hệt với lúc Giang Mộ Tuyết đi.
Trên chiếc bàn trong phòng khách bày một cái bình đầy nước, còn cắm một bó hoa đào. Hai ngày trước Tần Phong tới chùa Linh Long rồi tự tay hái về. Hiện tại đã qua mùa hoa đào nở, đây là bó cuối cùng rồi.
Tần Phong thả Tiểu Hoa xuống, lấy hai cặp dép lê nhỏ trong tủ giày ra cho lũ trẻ đi vào, tất cả đã được chuẩn bị từ trước rồi.

Con nghiêm túc hả?


Vâng, con nghiêm túc.

Cộng cả hai đời lại cũng chưa bao giờ nghiêm túc như thế.

Cô ấy nói lần sau cháu khỏe hơn thì sẽ cho cháu đi.

Trong lúc nói câu này, Tần Phong cười tươi rói.
Nhìn dáng vẻ của anh, Tân Dịch cảm thấy có hi vọng rồi. Cậu đi tới, huých Tần Phong một cái:
Anh Tần Phong, máu mũi của anh đáng tiền đấy.

Tần Phong ngồi trong xe, nhìn dáng vẻ hớt hải của cô, đáy lòng như có một dòng nước ấm tràn vào, giội xối xả vào lồng ngực anh.
Mãi cho đến khi máy bay của Giang Mộ Tuyết cất cánh, Tần Phong mới trở về nhà họ Tần.
Mọi người đều tưởng Tần Phong sẽ tới nước N với Giang Mộ Tuyết. Thấy anh trở về, ai cũng phải sửng sốt.
Mười một giờ đêm, Tần Phong dẫn Tiểu Hoa và Tiểu Việt trở lại biệt thự nhà mình.
Tần Phong bế Giang Tiểu Hoa ra. Giang Tiểu Hoa tò mò nhìn tòa nhà trước mặt:
Bố ơi, đây là đâu ạ?


Là nhà của chúng ta.

Tần Phong ngẫm nghĩ giây lát:
Diệp Lăng Nam thì dễ, chỉ có chú họ của con là hơi khó.


Ai cũng biết Lục Chi Cửu rất cưng Lục Ương Ương, có thể nói là ông bố thứ hai của cô bé.


Vậy chú giúp ai?
Giang Lệnh Việt hỏi.


Tất nhiên là giúp con rồi. Ai bảo con là con của bố, con đã thích thì dù cướp bố cũng phải cướp về cho con.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.