Chương 168: Chuyển Nguy Thành An


Mắt thấy chỉ còn hơn ba trượng nữa là đến được cổng thành, mưa vẫn tiếp tục rơi, Đinh Thế Kiệt đầu đội đấu lạp, nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Đường Phì, bốn phía tối đen, không thể nhìn xa được, bỗng dưng trong lòng của Đinh Thế Kiệt chợt có cảm giác không tốt, hét lớn một tiếng, tay phát ra một cổ kình lực, đẩy Đường Phì sang một bên, một kiếm quang từ trong màn đêm bắn đến, trong bóng đêm trông giống như tia chớp. Đạo kiếm quang kia quá nhanh, khi thân hình của Đường Phì bị đẩy ra hơn một trượng thì đạo kiếm quang đó đã tạo ra một lỗ hổng trên đùi của Đinh Thế Kiệt, Đường Phì thấy thế thì sắc mặt tái nhợt, vôi kêu lên:
- Thế Kiệt!

Đinh Thế Kiệt thì lại giống như là không có gì xảy ra, nhấc tay lên, kiếm xuất ra, một đường kiếm hình thành nhanh chóng, bức người kia bay ngược về phía tường thành, hai chân người đó dùng hai chân điểm vào tường thành, cổ tay chuyển động, đâm ra một kiếm, quát:" Hắc đạo, bổn Cung Phụng đã chờ ngươi lâu rồi!" Kiếm khí ngang dọc, tựa như một con độc xà, từ trên đỉnh đầu của Đinh Thế Kiệt phi xuống. Đinh Thế Kiệt hừ lạnh, giơ kiếm lên, Đường Phì tức giận, giơ tay lên, ngân châm trong tay phóng ra.

Đột nhiên, một ngân châm từ trong làn mưa bay ra, bay thẳng về phía bên trái của người nọ, khi hắn còn ở trong không trung, từ trong màn đêm, một thân ảnh cao gầy hiện ra, trên mặt của hắn có che một mảnh vài đen, một đôi mắt lạnh lùng, trong tay hắn dường như có vô số ngân châm, mỗi bước đi là có ba ngân châm được phóng ra, những thành âm nhè nhẹ vang lên không ngừng, người tự xưng là 'Cung Phụng' kêu lên một tiếng dài, vội xoay mình, thối lui, hai chân đạp lên tường, sau đó vội vàng di chuyển hơn mười bước trên tường, có ba ngân châm đâm thẳng vào tường, Đinh Thế Kiệt và Đường Phì quay đầu lại nhìn, Đinh Thế Kiệt thấy được thân ảnh đó thì vui vẻ, sau đó là kinh ngạc, thật sự là vừa vui mừng vừa sợ hãi, Đường Phì thấy được thân ảnh đó thì hốc mắt ngân ngấn lệ thủy, gần như khóc lên, trong lòng nàng thầm kêu:
- Ca ca, ca ca ...

Người tự xưng là 'Cung Phụng' kia hét lên một tiếng dài, rơi xuống, từ trên tường thành, mười lăm thân ảnh phi thân hạ xuống như mười lăm cánh chim, trang phục của bọn họ đều là của cẩm y vệ, mười lăm người đồng thời giơ trường kiếm trong tay lên, kiếm quang bay loạn, kiếm khí kinh khủng, đinh tai nhức óc. Bọn họ vừa hạ xuống thì bỗng nghe được một tiếng cười to, một thân ảnh từ trong màn đêm bay ra, rồi lại thêm một người nữa, tiếng cười nổi lên tứ phía, không biết là có bao nhiêu người đã mai phục xung quanh, Đinh Thế Kiệt và Đường Phì đều cảm thấy kinh hãi trong lòng, xoay mặt nhìn quanh, những người vừa xuất hiện đều dùng vải đen che mặt, có một người lưng hơi gù, Đinh Thế Kiệt nhìn thấy người này thì cảm thấy hơi quen mắt, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó, đột nhiên nhớ đến một người, phá lên cười ha hả.

Đinh Thế Kiệt cười xong thì quát:
- Kẻ nào cản ta - chết!

Hắn nhìn về phía Đường Phì ra hiệu, hai người phi thân thẳng lên, với tư thế nhất hạc trùng thiên, bay về phía tường thành, người tự xưng là 'Cung Phụng' kia biến sắc, quát:
- Mau cản hai người đó lại, các ngươi là ai? Chẳng lẽ muốn tạo phản sao, triều đình đuổi bắt can phạm mà các ngươi cũng dám cản trở.

Tuy quát lên như thế nhưng chân cũng không đứng yên, cố gắng né tránh ngân châm của người cao gầy bịt mặt, từ bốn phía chỉ xuất hiện có bốn người, nhưng bọn họ có nội lực cao thâm, vận nội công cười lớn, cho nên khiến cho người khác tưởng rằng có hơn mười người, bốn người phi thân đến, ngăn mười hai người từ trên không trung phi thân xuống, một người đấu ba người, nhất thời trên thành tường tiếng chưởng phong vang lên vù vù, kiếm quang ngang dọc, vô cùng nguy hiểm.

Có ba cẩm y vệ không bị cản lại, ba người đó liền tiến về phía Đinh Thế Kiệt và Đường Phì, đâm trường kiếm trong tay ra, Đinh Thế Kiệt hừ lạnh, nói:
- Là các ngươi tự tìm đến, đừng trách ta vô tình!

Vừa nói vừa nâng tay, đâm ra mười tám kiếm, mũi kiếm điểm về các yếu huyệt của đối phương, các thanh âm của binh khí va chạm vang lên không ngừng, cổ tay trái của Đinh Thế Kiệt xoay một cái, một cổ nội gia chân lực nhu hòa xuất ra, đẩy Đường Phì lên trên thành tường. Đường Phì vừa lên được thành thường thì có ba đạo thương ảnh đâm tới, Đường Phì cảm thấy được lực đạo của ba ngọn thương này chỉ là tầm thường mà thôi cho nên xuất mà một chưởng phách không, đánh văng ba người cầm thương ra ngoài, đứng vững trên thành tường, hai tay liên tiếp phóng ra hơn mười ngân châm, một đám quan binh té lăn ra đất, không nhúc nhích, thì ra đều bị Đường Phì điểm trúng huyệt đạo.

Đường Phì quay đầu nhìn lại thì sắc mặt biến đổi, thấy được trên người của Đinh Thế Kiệt có một vết thương do một cẩm y vệ gây ra, máu tươi phun ra, Đinh Thế Kiệt hừ lạnh, một kiếm bổ ra, kiếm quang xoẹt ngang người đối phương, người đó kêu lên bi thảm, từ trên không rơi xuống, nằm trên mặt đất, lên tàu đi đoàn tụ ông bà.

Hai cẩm y vệ còn lại thấy được đấu pháp liều mạng của Đinh Thế Kiệt thì không khỏi hoảng sợ cho nên thân hình hơi khựng lại, Đinh Thế Kiệt nhân cơ hội này, xuất ra một kiếm bức bọn họ lùi lại, rồi lập tức vận lực phi thân thẳng lên đầu tường, nhưng nội lực không đủ khi vừa lên được một nửa thì rơi xuống, Đường Phì vội phóng nhuyễn ti, quấn quanh lưng của Đinh Thế Kiệt dùng sức kéo lên, hai người đứng trên đầu tường, nhìn xuống bên dưới, trong mắt của Đường Phì chỉ có thân ảnh của người cao gầy kia, Đinh Thế Kiệt biết được tâm tình của nàng, nhưng nơi này không thể ở lâu cho nên nắm lấy tay nàng, hai người phi thân rời đi, phóng qua tường thành, hai người phi thân như bay, không dám chần chờ, khi đi được hơn mười dặm thì hai người mới hòa hoãn lại lúc, Đường Phì đột nhiên cười nói:
- Thế Kiệt, huynh không cần lo lắng nữa, muội đã thấy được ca ca, sau này muội không còn lo lắng nữa, từ nay muội sống là người họ Đinh, chết là ma của họ Đinh!

Đinh Thế Kiệt cảm thấy trong lòng nóng lên, nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, cảm giác được nguy hiểm đã qua, hai người dần dần thả lỏng tâm tình, dọc theo quan đạo tiến về phía bắc.

Cơn mưa phùn cuối cùng cũng ngưng, Đinh Thế Kiệt tháo đấu lạp trên đầu xuống, đeo lên lưng, thấy trên đầu Đường Phì đã bị nước mưa làm ướt hết cả, mái tóc rối lên, không biết là do nước mưa hay là do mồ hôi, trong lòng đau xót, đưa tay khẽ chạm lên đầu của Đường Phì, cười nói:
- Muội tử, sau khi đến được gia hương của ta, thì ta sẽ không bao giờ để cho nàng phải chịu khổ nữa!

Đường Phì ngượng ngùng cười:
- Thế Kiệt, chúng ta là người tập võ, nếu chỉ có một chút đau khổ mà không chịu nổi thì làm sao có thể có được bản lĩnh như hiện nay chứ, hơn nữa, chỉ cần ở cùng một chỗ với huynh thì chuyện gì muội cũng không sợ!

Hai mắt của Đinh Thế Kiệt cay cay, suýt tí nữa là rơi lệ, khẽ ừ mộ tiếng rồi gật đầu.

Trong khi hai người đang nói chuyện thì có một thân ảnh đang phi đến, khinh công của người đó rất cao, mũi chân chỉ khẽ điểm nhẹ lên mặt đất là là thân thể đã bay về phía trước, tựa như là có một tấm ván trượt ở dưới chân vậy, đảo mắt cái thì người đó đã tiến đến hơn hai mươi trượng, sau đó dừng lại, lúc này hai người mới phát hiện ra người đó đã đứng ở trước mặt. Người đó có thân hình rất cao, tựa như một cây trúc, hai tay để ở phía sau, trên người vận một kiện trường bào, không râu, bộ dạng hơi khác người. Đinh Thế Kiệt giật mình, không tự chủ được phát ra kình khế, bay đến trước, người đó cười, một hàm trăng trắng bạch hiện ra, trong màn đêm cực kỳ chói mắt. Tay trái của người đó xuất ra một trảo trong không trung, không ngờ lại bắt được kình khí của Đinh Thế Kiệt, sau đó ném sang một bên, đạo kình khí của Đinh Thế Kiệt di chuyển một vòng, đánh xuống đường, tạo ra một cái số sâu, bùn đất bay tán loạn.

Đinh Thế Kiệt và Đường Phì nhìn nhau, từ biểu hiện của đối phương thì có thể biết được thực lực của hắn thuộc loại kinh khủng, hắn là ai? Chẳng lẽ cũng là người đến bắt Đinh Thế Kiệt?

Đinh Thế Kiệt hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng, Đường Phì định tiến lên thì Đinh Thế Kiệt trầm giọng nói:
- Muội tử, để ta, muội ở một bên trợ trận!

Lúc này Đường Phì mới không động cước, từ biểu hiện lúc nãy Đường Phì cũng hiểu rõ người này có võ công rất cao, cho dù là lúc Đinh Thế Kiệt hoàn toàn khỏe mạnh cũng không phải là đối thủ, huống chi lúc này hắn lại đang bị thương, đường phi nghe Đinh Thế Kiệt bảo nàng 'trợ trận' thì đứng ở lại tại đó, trong tay nắm chắc mấy ngân châm, nếu Đinh Thế Kiệt không phải là đối thủ của đối phương, ngân châm sẽ lập tức được phóng ra, mặc kệ là có hữu ích hay không thì Đường Phì cũng phải thử!

Đinh Thế Kiệt đến gần ba trượng, sau đó dừng lại, trầm giọng hỏi:
- Các hạ đến bắt tại hạ?

Người kia gật đầu, trên mặt lộ một nụ cười quỷ dị, Đinh Thế Kiệt cười to một tiếng, nói:
- Các hạ có võ công cao thâm, không biết là ai, chẳng lẽ là một trong tứ đại thống lĩnh của cẩm y vệ?

Người đó lắc đầu, không nói gì, Đinh Thế Kiệt trong lòng cảm thấy kỳ lạ, trầm giọng hỏi:
- Nếu vậy thì cuối cùng các vị là ai?

Người đó đột nhiên cười lên, hàm răng trắng bóng hiện ra, thanh âm the thé:
- Đinh Thế Kiệt, ngươi còn không biết lai lịch của chúng ta sao?

Đinh Thế Kiệt nghe được thanh âm của hắn thì sắc mặt biến đổi, quát:
- Ngươi là người Đông Hán?

Người đó cười lên âm hiểm, giọng người cũng rất khó nghe, nói:
- Cuối cùng ngươi cũng đoán được!

Đinh Thế Kiệt nói:
- Điều này sao có thể, Đông Hán và Cẩm Y Vệ vẫn luôn tranh đấu gay gắt với nhau, chỉ có hoàng thượng mới có thể điều động, chẳng lẽ Đông Hán các ngươi và Cẩm Y Vệ đã hòa hoãn?

Người đó cười nói:
- Không sai, dưới sự cố gắng của vương công công, hôm nay Cẩm Y Vệ và Đông Hán đã hòa hảo, cùng nhau liên thủ, đối kháng với bọn người muốn tạo phản các ngươi.

Sắc mặt của Đinh Thế Kiệt biến đổi, nói:
- Thì ra là thế, ngươi là vị công công nào, nghe qua khẩu khí thì lai lịch của ngươi cũng không nhỏ!

Người đó cười lạnh:
- Ta đã ở trong cung hơn tám mươi năm, nói ra thì các ngươi cũng không biết, chỉ cần biết gọi ta là 'Tiết công công' là được!

Đinh Thế Kiệt nghe xong thì thầm chấn động trong lòng, thầm nghĩ:
- Lão già này sống lâu vậy, khó trách võ công cao thâm quỷ dị.

Vươn tay ra sau, vuốt chuôi kiếm, chuẩn bị rút kiếm, 'Tiết công công' thấy thế thì cười lên, nói:
- Ta vốn không thích kiếm quang, nếu ngươi rút kiếm thì ta sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, một khi điên cuồng thì sẽ giết người, ta khuyên ngươi tốt nhất là nên thúc thủ chịu trói, tiểu tình nhân của ngươi, ta sẽ không làm khó, cho nàng một con ngựa, ngươi thấy thế nào?

Đinh Thế Kiệt nghe xong thì quay đầu lại nhìn Đường Phì thì thấy đường phi kiên định lắc đầu, Đinh Thế Kiệt cười lên ha hả:
- Tiết công công, ngươi tưởng Đinh mỗ là kẻ dễ bị dọa sao!

Chữ 'sao' vừa ra khỏi miệng, thì lập tức phi thân, xuất ra hơn mười kiếm về phía Tiết công công, đây đều là những chiêu thức liều mạng của Đinh Thế Kiệt, cũng là những chiêu kiếm lợi hại nhất của hắn, nếu như không thể khiến cho Tiết công công bị thương thì hắn và Đường Phì chỉ còn nước chờ chết thôi, kiếm quang xuất hiện trước mặt Tiết công công, lão lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Đinh Thế Kiệt còn chưa đến ba mươi mà đã có kiếm pháp cao thâm như thế, Tiết công công thở dài một chút:
- Mười năm trước, sợ rằng ta không tiếp được kiếm này của ngươi, có thể sẽ bị thương dưới tay ngươi, nhưng hôm nay ... Hắc hắc ...

Vừa nói hai tay vừa nâng lên, các ngón tay nhọn như là của nữ tủa vậy, bóng loáng như ngọc, mũi kiếm của Đinh Thế Kiệt đâm đến trước ngực của lão, hai tay của lão ngăn lại, kiếm của Đinh Thế Kiệt không thể nào tiến thêm được nữa, mũi kiếm của Đinh Thế Kiệt di chuyển nhanh như chớp, tấn công cả bốn phía của Tiết công công, nhưng đôi tay của Tiết công công chỉ cần khẽ di chuyển là mũi kiếm của Đinh Thế Kiệt liên bị chấn ngược ra ngoài. Trong nháy mắt, hơn mười kiếm của Đinh Thế Kiệt không thể nào bức đối phương lui được nửa bước, đột nhiên hét lớn:
- Ngươi nghĩ rằng kiếm thuật của ta chỉ có thế thôi sao, lão thất phu, xem kiếm!

Vừa nói, hai chân của Đinh Thế Kiệt gập xuống, trông giống trùn bình tấn mà cũng không phải là thế trung bình tấn, quát lên:
- Loạn!

Một kiếm được đâm ra, chiêu kiếm này không hề cầu kỳ, rất bình thường, nhưng khi Tiết công công nhìn thấy thì kêu lên một tiếng, chân lệch ra, thân hình thoáng động.

Đinh Thế Kiệt quát:
- Phi!

Tiếng kiếm xé gió vang lên, kiếm được đưa đến trước ngực của Tiết công công, tạo thành một lổ trên trường bào của Tiết công công, nhưng không thương tổn được lão, sắc mặt của Tiết công công bắt đầu biến đổi.

Đinh Thế Kiệt khẽ cắn môi, quát lên:
- Phong!

Cả người đột nhiên phóng lên, một kiếm chém từ dưới lên, kiếm phong xuất hiện, Tiết công công không hề khinh thị chiêu kiếm này, sắc mặt ngưng trọng, nhìn chăm chăm vào kiếm, khi thấy kiếm phong chuẩn bị bổ vào ngời thì Tiết công công lộn người, kiếm phong trượt qua đầu vai của lão, Tiết công công còn chưa đứng vững thì kiếm phong đã xoay ngược lại, tấn công từ phía sau.

Tiết công công liên tiếp lộn người, xoay thân, nhưng kiếm phong kia lại không buông tha cho lão, sau khi Đinh Thế Kiệt bổ ra một kiếm đó, hai chân chạm đất, thì đứng yên nơi đó, đầu tóc bay loạn, khóe miệng xuất hiện một tia máu, hai mắt trợn tròn, tựa như muốn phá vành mắt mà bắn ra ngoài, một quang mang màu xanh biếc lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trở trong mắt.

Tiết công công bị kiếm khí của Đinh Thế Kiệt làm cho tức giận, dừng thân, kiếm phong đâm vào thắt lưng của lão, một tia huyết quang xuất hiện, Tiết công công cười lên, xoay người lại, xuất ra một trảo, dường như là chụp lấy gì đó, sắc mặt hiện lên vẻ độc ác.

Đinh Thế Kiệt kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi từ khóe miệng chảy ra như mưa, thân hình chấn động, lùi về sau ba bước, Tiết công công cười âm hiểm, tay phải bóp chặt, hình như là nắm được mệnh mạch của Đinh Thế Kiệt, sắc mặt của Đinh Thế Kiệt nhăn nhó hẳn lên, mồ hôi tuôn ra như suối, khóe mắt cũng bắt đầu xuất hiện máu tươi.

Đường Phì đứng ở một bên thấy thế thì sắc mặt như tro tàn, kinh ngạc thét lên:
- Không!

Ngân châm trong tay phóng ra, bay đến trước người Tiết công công khoảng một trượng thì dường như bị một cổ chân lực vô hình chấn vỡ, Đường Phì phi thân lao đến chỗ Đinh Thế Kiệt, còn chưa đến được chỗ Đinh Thế Kiệt thì đã bị một cổ chân lực đánh văng ra ngoài hơn bảy trượng, má miệng phun ra một ngụm máu tươi, mỉm cười bi thảm:
- Thế kiệt, buông ra đi, chúng ta cùng chết một chỗ!

Tiết công công cười lên âm hiểm, nói:
- Chết, không dễ dàng như thế đâu!

Sau đó tay trái bổ ra, quát lên:
- Cho các ngươi chứng kiến uy lực của 'Tịch Diệt Thủ'!

Một cổ kình khí khổng lồ phá không phóng lên cao, Đinh Thế Kiệt hét thảm một tiếng, bị chấn bay đi, văng đến bên cạnh Đường Phì.

Tiết công công cười lạnh, bắn ra hai chỉ phong, muốn phong bế huyệt đạo của hai người.

Bỗng dưng, một cổ kình khí cường đại từ ngoài trăm trượng bay đến, dưới màn đêm, không thể nhìn rõ được người đến là ai, nhưng người đó khi còn ở ngoài trăm trượng, nghe được tiếng kêu thảm của Đinh Thế Kiệt, cổ kình khí này đến đây chính là vì tiếng kêu thảm của Đinh Thế Kiệt, từ trên người của người đó bay đến, thần sắc của Tiết công công biến đổi, chỉ phong nhanh hơn, Đường Phì ôm chặt lấy Đinh Thế Kiệt đang không biết sống chết thế nào, trong mắt của nàng, ngoài Đinh Thế Kiệt ra thì không còn gì đáng để vào mắt cả, cho dù là chết cũng không thể làm nàng nhíu mày.

-Thiền Hữu!
Từ xa vang lên một tiếng quát chói tao, một đao quang, bay đến như lưu tinh, trong nháy mắt đao quang hóa thành vô số thiền nhi, phá vỡ hai đạo chỉ phong, đồng thời tấn công về phía Tiết công công, Tiết công công thấy đao pháp thần kỳ như thế thì kinh ngạc, quát lên:
- Chẳng lẽ là Thiên Thiền Đao? Hảo, 'Tịch Diệt Thủ' của ta sẽ tiếp ngươi!

Vừa nói vừa thả người, vọt về phía Thiên Thiền dao, hai tay liên tục bổ ra, từng đạo kình khí hủy điệt được phát ra, khiến cho kẻ khác run sợ. Thiên Thiền Đao từ ngoài trăm trượng bay đến, thấy được Tiết công công phát ra những ma lực hủy thiên diệt địa thì mạnh mẽ đánh xuống, từ ngoài trăm trượng, một thân ảnh đang phóng đến như lưu tinh, tay để về phía trước, trên mặt có một chiếc khăn trắng, chính là Phương Kiếm Minh!

Uy lực của Thiên Thiền Đao há có phải ai cũng đỡ được, một đao này chính là Phương Kiếm Minh bổ ra trong tình thế cấp bách đã bổ ra, thiên điền đao sổ đệ nhị thức, có tên là 'Thiền Hữu', nắm đó tại tình nhân sơn trang, khi 'sát thần' nhập vào người hắn, đã sử dụng chiêu này, một đao khiến cho lão gia gia của tình nhân sơn trang phải giao ra 'tẩy tủy kinh', võ công thâm hậu như lão mà còn không chịu được uy lực của đao này huống chi chỉ là một Tiết công công, một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Tiết công công, Tiết công công từ trên cao té xuống, một cánh tay đã lìa khỏi thân thể lão, khi hai chân chạm đất thì thân hình lung lay lùi về sau hơn mười bước, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Thân hình của Phương Kiếm Minh chớp lên, xuất ra một trảo, bắt lấy Thiên Thiền Đao, hạ xuống bên cạnh Đường Phì, vội dùng tay sờ ngực Đinh Thế Kiệt, phát hiện tim còn đập, trong lòng vui vẻ, vội truyền nội lực sang, Đường Phì thấy hắn thì chấn động, từ trong trạng thái si ngốc tỉnh lại, nói:
- Kiếm Minh, Đinh đại ca còn hi vọng sao?

Phương Kiếm Minh gật đầu, sắc mặt Phương Kiếm Minh hiện lên vẻ giận dữ, bay lên không, bổ ra một đao, đao phong, đao khí, đao thanh hợp lại thành một, một đạo Thiên Thiền Đao mang theo chân lực bài sơn đảo hải được bổ ra, 'định' Tiết công công trên mặt đất, tiết công lén xuất ra một chưởng thì chưởng lực bị Thiên Thiền chân lực đẩy văng sang một bên, Thiên Thiền Đao bổ lên đỉnh đầu của Tiết công công, Tiết công công không kịp né tránh, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Phương Kiếm Minh thở dài một tiếng, ánh mắt lộ vẻ không đành lòng, phất tay, thu Thiên Thiền Đao về, quát:
- Ngươi đi đi!

Lời vừa dứt, Tiết công công liền đi, nhưng không phải trở lại kinh thành mà là đến báo danh với diêm vương, thân thể của lão phân thành hai, ngã xuống đất, hướng về hai phía khác nhau, trên mặt đất đầy máu tươi, nội tạng, hơn nữa số nội tạng này lại bị chấn nát thành nhiều mảnh nhỏ. Mùi máu tanh xông lên tận mũi, Phương Kiếm Minh thu Thiên Thiền Đao vào vỏ, dùng tay tháo chiếc khăn trắng trên mặt, há mồm nôn ra không ít uế vật.

Đây là lần đầu tiên Phương Kiếm Minh giết người, dĩ nhiên là có vài điểm không thích ứng. Thật ra dựa theo bản tính của hắn, thì đừng nói là giết người, cho dù là đả thương người thì hắn cũng phải do dự một lúc lâu, nhưng lần này Đinh Thế Kiệt bị đánh đến nỗi không biết sống chết ra sao, trong lòng tức giận, Thiên Thiền Đao lại có ma lực, nên chuyển sát khí vào trong lòng của hắn, cho nên hắn ra tay hơi quá mức, hơn nữa Tiết công công sau khi mất một cánh tay lại còn cố tình muốn đánh lén, nhưng không ngờ Thiên Thiền Đao thật sự là vô cùng tà môn, đao khí đã sớm bổ Tiết công công thành hai nửa, cả nội tạng cũng bị ảnh hưởng.

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=42#ixzz3OOdIw6vQ
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.